Quý Vãn Sênh nhẹ nhàng đẩy tôi ngã xuống giường.
Cô ấy đè lên người tôi, một chân cứng rắn chen vào giữa hai chân tôi, bàn tay siết chặt cổ tay, nâng cao lên đỉnh đầu, rồi dùng dải lụa đỏ trói lại.
Phần bình luận bùng nổ.
【Aaa, nữ chính bệnh kiều quá đỉnh, mau làm thế này thế kia với nữ phụ mềm mại đáng yêu đi!】
【Hít hà hít hà, thích xem thích xem, cầu xin đừng màn đen ngay lúc này!】
【Cuối cùng cũng đến cảnh “ăn thịt” rồi sao?!】
【Hehe, nữ chính có thật nhiều chiêu trò.】
Bây giờ tôi đã không còn tâm trí để ý đến bình luận nữa, tức giận quát: “Quý Vãn Sênh!”
Nữ chính hơi cong khóe mắt cười.
Giây tiếp theo, đôi mắt liền bị bịt kín.
Tôi bất an hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“… Chị đoán xem.”
Quý Vãn Sênh chậm rãi lấy bút vẽ ra, bắt đầu vẽ lên người tôi.
Cảm giác lành lạnh khiến cơ thể tôi căng cứng, không tự chủ được mà co lại.
Khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên: “Chị không thể phản kháng, trông thật đáng yêu.”
Tôi run rẩy nép người lại.
“Đẹp quá.”
Quý Vãn Sênh buông cây bút, vẻ mặt hài lòng.
Tôi thở phào một hơi, nhưng lời sắp nói ra lại bị hành động tiếp theo của đối phương cắt ngang.
Cô ấy cúi đầu, ngậm lấy xương quai xanh của tôi, đầu răng khẽ cọ sát lên da thịt.
Tôi hoảng hốt nói: “Quý Vãn Sênh, cô làm thế này là không đúng đâu!…”
“Ưm—”
Tôi hít một hơi lạnh.
Quý Vãn Sênh vẻ mặt đầy thích thú, khẽ thở dài: “Chị ngoan quá.”
Tôi giãy giụa trong tuyệt vọng: “Cô không thể làm vậy, tôi là chị cô!”
Cô ấy thản nhiên nói: “Dù sao cũng đâu phải chị ruột.”
Hả, cái gì cơ??
Tin tức này khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Quý Vãn Sênh đặt ngón tay lên môi tôi: “Suỵt, chị đừng nói gì cả.”
13.
Tôi hoảng loạn chạy khỏi phòng của nữ chính.
“Cẩn thận.” Quý Vi đỡ lấy eo tôi, cúi mắt nhìn xuống: “Không sao chứ?”
Tôi đứng vững, lập tức lùi khỏi người chị ta, sau đó quay lại nhìn về phía sau, thấy không có ai đuổi theo mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn Quý Vi, lên giọng trách móc trước: “Chị làm gì ở đây?”
Quý Vi giải thích: “Tôi làm rơi đồ ở đây, muốn thử xem có tìm lại được không.”
Tôi chẳng mấy quan tâm: “Ồ, vậy chị cứ tìm đi.”
Quay người định rời đi, Quý Vi lại kéo lấy cổ tay tôi, chỉ vào chỗ xương quai xanh: “Chỗ này tốt nhất nên xử lý một chút.”
Sắc mặt tôi khẽ biến đổi, theo phản xạ đưa tay chạm vào.
Đó là vết cắn của Quý Vãn Sênh.
Không đau, nhưng lại có một cảm giác tê tê nhồn nhột, khiến người ta không thể bỏ qua.
Quý Vi tỏ ra hiểu chuyện: “Bị côn trùng cắn à?”
Tôi: “…Ừm.”
Chị ta gật đầu: “Qua chỗ tôi xử lý một chút đi.”
Tôi nghi hoặc nhìn chị ta: “Không cần đâu, chị cứ đi tìm đồ của chị trước đi.”
Quý Vi để mặc tôi quan sát, mỉm cười dịu dàng: “Không sao, tìm không thấy cũng được.”
【Đáng ghét thật, vừa rồi màn đen mất rồi, chẳng lẽ có gì mà hội viên cao cấp như tôi cũng không xem được sao?!】
【Hửm? Qua chỗ Quý Vi à? Ừm, ít nhất so với nam nữ chính thì chị ta an toàn hơn một chút.】
【Người phía trên nói thật đấy à? Nhưng mà… đúng là Quý Vi dịu dàng hơn một chút, hehe, ai hiểu thì hiểu.】
Nhìn bình luận, cuối cùng tôi vẫn đi theo Quý Vi về phòng chị ta.
Không biết có phải vì vai diễn của tôi sắp kết thúc hay không, nhưng thời gian có thể nhìn thấy bình luận ngày càng ít đi.
【?】
【??】
【Nếu tôi chưa từng đọc qua cốt truyện, chắc tôi đã tin mấy người rồi đấy.】
【Nói không sai mà, chẳng lẽ Quý Vi không dịu dàng hơn nữ chính sao?】
【Thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ, hai người này chẳng ai là người dễ đối phó cả.】
【Tội nghiệp nữ phụ.】
【Bảo bối của tôi thật sự, chỉ toàn thu hút những kẻ bín thái.】
【Cảm giác như cục cưng sắp bị… phá hỏng rồi.】
14.
Quý Vi lấy hộp thuốc ra, tôi cau mày: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
“Lại đây.”
Giọng chị ta dịu dàng, nhưng không cho phép từ chối.
You cannot copy content of this page
Bình luận