Nữ Phụ Là Vạn Nhân Mê

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

【Ơ, tôi nhớ ông ta đối xử với nữ phụ cũng không tệ lắm mà?】

 

【Đó chẳng qua là vì ông ta chỉ có mỗi nữ phụ là con mà thôi.】

 

【Nuốt trọn sản nghiệp của mẹ nữ phụ, khiến ông bà ngoại của cô ấy tức đến ch.ế.t, bên ngoài còn nuôi cả đống tình nhân, như vậy mà còn gọi là tốt sao?】

 

【Tiền ông ta đang tiêu bây giờ đều là do mẹ nữ phụ để lại. Nếu không phải vì mẹ nữ phụ qua đời vì bệnh tim, làm sao ông ta có thể vui vẻ sống nhởn nhơ đến tận bây giờ?】

 

【Nhưng mà kết cục của ông ta cũng khá xứng đáng với những gì ông ta đã làm, Quý Vi thẳng tay đuổi ông ta ra khỏi nhà, còn những tình nhân trước đây của ông ta thì chẳng ai thèm đoái hoài.】

 

Cha Hoài tức giận trước thái độ của tôi, quát lớn: “Hoài Nguyệt!”

 

Tôi coi như không nghe thấy.

 

Gương mặt cha Hoài đỏ bừng vì giận, cuối cùng ánh mắt chuyển sang nhìn Quý Vãn Sênh.

 

Quý Vãn Sênh chán nản nghịch chiếc nĩa trong tay.

 

Thấy sắc mặt của cha Hoài, cô ấy thản nhiên ném chiếc nĩa ra, cắm thẳng vào quả táo trên đĩa cạnh ông ta.

 

Quý Vãn Sênh vô tội nói: “Xin lỗi cha nhé, tay con trượt.”

 

Cha Hoài mặt cứng đờ: “… Không sao.”

 

【Ngầu quá, không hổ danh là nữ chính.】

 

【Tôi nhớ hình tượng của nữ chính là một bông hoa trắng nhỏ yếu đuối cơ mà, không phải à??.】

 

【Bề ngoài yếu đuối mong manh, nhưng bên trong toàn mưu mô, ngày nào cũng nghĩ cách để dính lấy nữ phụ.】

 

【Nhưng nữ phụ không mắc bẫy, hehe.】

 

Quý Vi lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.

 

Thấy tôi sững sờ, chị ta nhẹ nhàng vỗ lên tay tôi, giọng nói dịu dàng: “Không sao rồi.”

 

Tôi mím môi: “Đừng chạm vào tôi.”

 

Khóe môi Quý Vãn Sênh hơi nhếch lên: “Chị, chị xem đi, vừa rồi em—”

 

Cô ấy còn chưa nói hết câu, tôi đã lạnh lùng hừ một tiếng: “Giả tạo.”

 

【Mặc dù vậy, thật sự là nói trúng tim đen.】

 

【Buồn cười ch.ế.t mất, nữ chính: “Chị mau khen em đi, em có phải rất lợi hại không?” Nữ phụ: “Sao mà giả tạo thế.”】

 

【Bảo bối của tôi thật sự kiên định, đối mặt với cám dỗ như vậy mà vẫn không lay động.】

 

Quý Vãn Sênh cụp mắt xuống, giọng điệu đầy ấm ức: “Chị thật quá đáng.”

 

Tôi lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Tôi với cô thân lắm sao?”

 

【Hahahaha, cười ch.ế.t mất, “Tôi với cô thân lắm sao?”】

 

【Về sau không những rất thân mà còn dính chặt không khoảng cách nữa.】

 

【Hehe, sau này nữ phụ hình như bị “xào” đến mức nổ tung luôn ấy.】

 

Bị gạt sang một bên, cha Hoài bất lực nhìn về phía Quý Vi cầu cứu.

 

Lúc này, Quý Vi mới lên tiếng: “Ăn cơm đi.”

 

Tôi nhìn sang, cha Hoài có vẻ rất kiêng dè chị ta.

 

12.

 

Ban ngày mất mặt, buổi tối tất nhiên phải lấy lại thể diện.

 

Nói thật, tôi thực sự không muốn gặp nữ chính, nhưng kịch bản vẫn phải tiếp tục.

 

Tôi đến phòng ngủ của cô ấy.

 

Quý Vãn Sênh ngồi trên giường, chăm chú nghịch một con búp bê.

 

Con búp bê ấy có đôi mắt xanh nhạt lấp lánh, miệng đỏ au, trên người vẽ đầy những ký hiệu kỳ quái, tạo ra một vẻ đẹp quái dị.

 

Nhưng phải nói thật, nó trông có chút đáng sợ.

 

Tôi bắt đầu hối hận.

 

Quý Vãn Sênh hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện, cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị.”

 

“Ai là chị cô.” Tôi nhìn xuống cô ấy từ trên cao, giọng đầy khinh thường: “Tôi nói cho cô biết, người thừa kế của nhà họ Hoài chỉ có thể là tôi.” 

 

“Quý Vãn Sênh, cô chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, dựa vào đâu mà so với tôi?”

 

Quý Vãn Sênh ngước mắt lên, bỗng nhiên khẽ bật cười.

 

Tôi lập tức cảm thấy khó hiểu, tức giận quát: “Cô cười cái gì?!”

 

Cô ấy đứng dậy, từng bước ép sát tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng bệnh hoạn, giọng nói trầm thấp: “Chị muốn gì, em đều sẽ giúp chị.”

 

Đến lúc này tôi mới nhận ra, nữ chính thực sự cao hơn mình nửa cái đầu.

 

“Khoan đã, cô định làm gì?! Đừng có lại gần!”

 

Tôi giơ tay đe dọa cô ấy một cách yếu ớt.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page