Nữ Phụ Đổi Đời

Chương 5

Chương trước

Chương sau

Lưu phu nhân cắn răng đưa ra.

Ta thở dài: “Vạn nhất y không nghe lời ta, vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao hiện tại y đã chẳng còn hy vọng nào.”

Lưu phu nhân cắn răng nói: “Nếu nhi tử khăng khăng muốn cưới ngươi, chúng ta cũng mặc kệ. Bất quá, ngươi phải bỏ qua cuộc sống này. Ở Lưu gia giúp chồng dạy con cho ta.”

Ta âm thầm trợn trắng mắt.

Ta đi đến chùa.

Lưu Văn Kiệt còn đang tu hành.

Nhìn thấy ta, đôi mắt y sáng lên và mờ dần.

Ta cũng nhìn y.

Trông y thật sự rất đẹp trai.

Vừa nhìn, liền biết là tiểu thiếu gia được người nhà bảo vệ rất tốt, chưa từng chịu khổ gì.

Giọng y khàn khàn: “Tiểu Thiền, nàng đến thăm ta?”

Ta lắc đầu thở dài: “Văn Kiệt, huynh tội gì phải như vậy?”

Y cực kỳ bi thương: “Trong lòng ta khó chịu, vừa nghĩ tới tương lai không thể cùng một chỗ với nàng, cưới người ta không yêu, trong lòng rất khổ sở, cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa, chỉ muốn chết.”

Ta khích lệ nói: “Vậy huynh không thể rời khỏi gia tộc, đến ở cùng với ta sao?”

Y nhìn ta: “Đó là bất hiếu.”

***

“Aizzz… Vậy ta cũng phải cô độc sống quãng đời còn lại. Huynh không cần làm khó minh. Ta có thể lo liệu dù bị người ta khi dễ đánh chửi, ta tin rằng ta có thể vượt qua.”

Nói xong, ta liền nhẹ giọng khóc nức nở.

Y thần sắc kích động, nói: “Không được, ta nhất định phải bảo vệ tốt nàng!”

“Vận mệnh như vậy, còn cách nào?”

Y siết chặt nắm đấm: “Từ nay về sau, không còn Lưu Văn Kiệt nữa.”

???

Lưu phu nhân nhìn thấy Lưu Văn Kiệt, rất là cao hứng, nói y gầy, phải nhanh chóng trở về hầm canh bổ sung cho y.

Nhưng Lưu Văn Kiệt đẩy tay mẹ ra: “Mẫu thân, từ nay về sau, coi như con trai đã chết. Con trai muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Thiền. Trên thế giới không còn Lưu Văn Kiệt nữa.”

Lưu phu nhân sững sờ nhìn y.

Ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm.

Ta sờ sờ mũi: “Phu nhân, người nghĩ xem, người để cho y cưới ta, người còn có khả năng ôm cháu trai, nếu người không cho y cưới ta, người ngay cả con trai cũng không có.”

“Văn Kiệt, con điên rồi. Ta là mẫu thân của con, quả phụ này có cái gì tốt, rót mê hồn hương, con không cần cô nương trong sạch lại muốn ở cùng với quả phụ, con bị gì thế?”

Lưu Văn Kiệt bất mãn nói: “Mẫu thân, người quá dung tục. Tình yêu thuần khiết vô cùng, chỉ nhìn linh hồn chứ không nhìn những vật ngoài thân. Hơn nữa quả phụ làm sao, Tiểu Thiền còn có con trai, chứng minh nàng có thể sinh con.”

Lưu Văn Kiệt thật đúng là không về nhà.

Lưu gia cũng không dám lộ ra.

Đối ngoại đều nói tiểu nhi tử bị bệnh, đưa về quê Giang Nam dưỡng bệnh.

May mắn kinh thành rất lớn.

Y cũng không muốn thu hút sự chú ý, hai chúng ta vẫn là mang theo Hoài Ngọc đi thôn trang ở một đoạn thời gian.

Rượu mừng cũng chuẩn bị làm ở thôn trang.

Bất quá nhìn cảnh tượng Lưu Văn Kiệt kiên nhẫn mang theo Hoài Ngọc chơi, ta vẫn có chút lo lắng.

Vạn nhất tương lai con trai ta cũng giống như Lưu Văn Kiệt, vậy ta có tức chết không?

Hạ nhân đang bố trí nhà cửa.

Ba ngày sau thành hôn.

Đang lúc chúng ta mang theo Hoài Ngọc tản bộ trên bãi cỏ, một trận ngựa chạy truyền đến.

Chúng ta còn chưa nghĩ rõ ràng, thôn trang này ở đâu ra nhiều ngựa như vậy, mười mấy con ngựa kia như gió thổi tới.

Người cầm đầu, chính là Dung Sâm đã hơn ba năm không gặp.

***

Ta trợn tròn mắt.

Sao hắn lại tới đây.

Lưu Văn Kiệt ôm lấy Hoài Ngọc, chắn ở trước người ta.

Hoài Ngọc thấy người lạ sợ hãi, liền giang cánh tay muốn ta ôm.

Khóe mắt Dung Sâm muốn nứt ra nhìn ta chằm chằm.

Ta vội vàng lui về phía sau một bước.

Hắn có ý gì?

Ta chiếu cố hắn lâu như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao.

Cố nhân gặp lại, hắn lại là vẻ mặt muốn giết ta?

Bất quá hắn thay đổi quá nhiều.

Từ một Thái tử điện hạ ôn nhuận như ngọc, hiện tại đã biến thành lạnh lùng, tối tăm.

***

Mọi người giằng co không dứt, ta nghẹn ngào mở miệng: “Điện hạ, ngài rốt cục đã trở lại!”

Nói xong, ta lôi kéo Lưu Văn Kiệt liền quỳ xuống.

“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Lưu Văn Kiệt khiếp sợ quay đầu nhìn ta, lại nhìn Dung Sâm, sau đó mở miệng: “Thảo dân tham gia Thái tử điện hạ.”

Dung Sâm không nói gì, kéo ta dậy, kéo sang một góc.

Lưu Văn Kiệt lo lắng nhìn ta, ánh mắt ta ý bảo y an tâm một chút, chớ nóng nảy.

Dung Sâm vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm ta: “Tiểu Thiền, ngươi không phải nói, vì ta, đi làm ni cô sao?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Không chỉ thành hôn, còn sinh con, còn muốn gả lần hai!”

Ta vội nói: “Thái tử điện hạ, là như vậy, sau khi ta vào am ni cô, đã được Phật tổ báo mộng. Phật tổ nói, ta trần duyên chưa đoạn, không thể vào am ni cô, bằng không ta vì ngài cầu phúc, sẽ đối với ngài không tốt. Cho nên, ta cũng chỉ có thể xuống núi.”

“Về sau ta nghĩ, ngài lúc trước coi ta là muội muội, ta cũng không biết ngài ở biên quan rốt cuộc sống như thế nào, ta cảm thấy, không thể để cho nhà chúng ta đoạn hương khói, liền lập gia đình.”

Ta tới gần hắn, thần thần bí bí nói: “Hơn nữa, Thái tử điện hạ, ta còn kiếm được tiền, chuyện ta nghĩ, cho dù ngài không có phục vị, đến lúc đó ngài trở về kinh thành, ta còn có thể cưới vợ cho ngài.”

Ta nhìn sắc mặt hắn đen xuống, dũng cảm mở miệng: “Nếu ngài không ngại, chúng ta kết nghĩa kim lan đi. Ta nhận ngài làm ca ca, ngài nhận ta làm muội muội. Tương lai phong ta làm trưởng công chúa là được.”

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page