Đi theo Dung Sâm lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ nhìn được người.
Dì này thoạt nhìn thân thể to lớn, người cũng thành thật.
Quan trọng nhất là, dì vì đứa con trai bảy tuổi của mình, sẽ liều mạng làm việc.
Ta gật đầu và bảo dì đi theo ta.
Ta đi đến chỗ bán nha hoàn hạ nhân, mua một đôi huynh đệ.
Một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi.
Bởi vì ta là ma ma trong cung nhặt được.
Không có họ.
Cho nên, ta lớn mật đặt tên cho mình là Điêu Thiền.
Hai đứa trẻ mua được, một đứa gọi Điêu Chiêu Tài, một đứa gọi Điêu Tiến Bảo.
Thời gian tiếp theo, ta đều dốc sức huấn luyện bốn hạ nhân của mình.
Lúc ta ở trong cung, biết son phấn làm như thế nào, cho nên, bốn người bọn họ ngoại trừ mỗi ngày làm chút việc nhà, chính là dựa theo phân phó của ta làm son phấn.
Dì Vương là người có khả năng nhất.
Hơn nữa dì làm người hiền lành, mặc dù là hạ nhân, nhưng đối với mấy người chúng ta đều có chút từ ái của mẫu thân.
***
Sau đó, ta mua một cửa hàng, mở một cửa hàng son phấn.
Lại tuyển thêm hai tiểu nhị.
Ở kinh thành tuyển tiểu nhị quá dễ dàng.
Vì không thiếu người.
Bán son phấn nhanh chóng được mọi người biết đến.
Công việc kinh doanh son phấn của ta rất tốt.
Trên thôn trang mỗi năm cũng có thể thu hoạch mấy trăm lượng.
Vì an toàn, ta lại tuyển hai hộ viện, mua hai đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi.
Người làm nuôi trong nhà mới khiến ta yên tâm.
Sau một năm, ta đã mười sáu tuổi.
Ta suy nghĩ, cảm thấy mình hẳn là nên tuyển rể vào cửa.
Bây giờ ta cũng là một gia đình giàu có.
Ta do dự giữa sĩ tử vào kinh dự thi và thanh niên trong thôn trang.
Cuối cùng nghĩ đến nhiều người đọc sách hay phụ lòng, ta vẫn chọn một tiểu tử tướng mạo ưa nhìn, dáng người cao lớn, thể chất cường tráng để ở rể.
Ta định tuyển chàng trai ở rể tên là Phùng Đại Tráng.
Phùng Đại Tráng thân thế rất thê thảm.
Lúc hắn sáu tuổi, mẹ hắn đã chết, cha hắn tái hôn.
Sau đó hắn liền trải qua cuộc sống gian khổ bị mẹ kế ngược đãi, cha ruột không yêu.
Công việc nặng nề nhất trong nhà do hắn làm, nhưng hắn chỉ có thể ngủ trong chuồng bò.
Ăn cũng khó coi.
Mặc cũng khó coi.
Nhưng tâm tính người này rất tốt.
Là một cái bánh bao mềm, mặc cho đánh mặc cho mắng.
Cho hắn một cái bánh bao, hắn cảm động đến rơi nước mắt.
Cha và mẹ kế hắn nghe nói ta tìm ở rể, lập tức muốn đem hắn bán.
***
Ta gọi Phùng Đại Tráng tới.
Ta hỏi hắn: “Ngươi nguyện ý ở rể sao?”
Sắc mặt hắn đỏ bừng, gật đầu.
Ta nói: “Sau khi ngươi ở rể, cũng chỉ có thể nghe lời ta, không thể liên lạc với người nhà nữa, tương đương bán cho ta. Ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi đều phải làm cái đó.”
Hắn vội vàng gật đầu: “Ta nguyện ý.”
Nói xong, còn ngượng ngùng liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta bảo hắn đi gọi cha mẹ hắn lại đây.
Nhìn bóng lưng hắn, ta nghĩ thầm, thật sự là tiện nghi cho hắn.
Ta thiên tư quốc sắc như vậy, không chỉ muốn cùng hắn thành thân, còn tặng lễ đính hôn cho hắn!
***
Cha ruột và mẹ kế của Phùng Đại Tráng cũng không dám đòi nhiều.
Họ còn muốn thuê ruộng nhà ta nữa.
Ta để cho bọn họ vẽ khế ước, lại để cho người đến chứng kiến, Phùng Đại Tráng liền tương đương với tướng công ta mua được.
Sau đó Phùng Đại Tráng liền theo tôi trở về kinh thành.
Tuy rằng mua hắn về, nhưng ta vẫn phải quan sát một chút nhân phẩm của hắn.
Qua hai tháng, hai chúng tôi liền thành hôn.
Ta cảm thấy tốt hơn khi có thêm một lực lượng lao động trong nhà.
Phùng Đại Tráng giống như một con bò.
Bất cứ điều gì ta bảo hắn làm, hắn sẽ làm.
Rất vâng lời.
Hơn nữa còn làm rất tốt.
Và hắn rất dễ hài lòng.
***
Lúc ở thôn trang, ta cho hắn một cái bánh bao, hắn vừa ăn, vừa chảy nước mắt.
Ta hỏi hắn vì sao khóc, hắn nói hắn không nghĩ tới, từ sau khi mẹ hắn chết, hắn được ăn thứ tốt như thế từ một người xa lạ.
Vào thành, ta chuẩn bị quần áo, giày dép cho hắn. Hắn ngơ ngác, quỳ xuống dập đầu với ta, nói nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ta.
Hắn khiến lòng ta chua xót không thôi.
Đêm hôm thành hôn, sau khi động phòng, hắn khóc bù lu bù loa.
Hắn biết cha cùng mẹ kế đối với hắn không tốt, hắn muốn làm việc nhiều, hy vọng bọn họ có thể đối tốt với hắn.
Nhưng hắn có làm nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không nhìn hắn.
Còn nói hắn không làm gì mà ta lại đối với hắn tốt như vậy.
Ta nghĩ thầm, quả thật hắn lớn lên không tệ.
Hơn nữa trở về kinh thành, hắn không cần mỗi ngày ra đồng làm việc, trắng ra không ít, lại cường tráng khôi ngô, mang ra ngoài cũng có thể đem lại cho ta chút mặt mũi.
Đứng cạnh ta, trông cũng rất ổn.
You cannot copy content of this page
Bình luận