Ta là nha hoàn thiếp thân của Thái tử Dung Sâm.
Chúng ta lớn lên cùng nhau.
Ta đối với hắn tình cảm sâu đậm.
Từ sau khi hiểu rõ mối quan hệ nam nữ, ta vẫn âm thầm cố gắng để trở thành nha hoàn thông phòng của hắn.
Con đường thăng chức mà ta lên kế hoạch cho mình là: Nha hoàn thông phòng, Thị thiếp (sinh con), Lương đệ (sinh con thứ hai), Trắc phi.
Ta tự biết mình là ai.
Ta không thể trở thành Thái Tử Phi.
Cho nên làm Trắc phi là đủ rồi.
Và đi lên bằng con đường “mẫu bằng tử quý”.
Chờ hắn trở thành Hoàng đế, ta sẽ trở thành Quý phi.
Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, ta có thể trở thành nữ nhân mà hắn sủng ái nhất.
Nhưng có một chuyện đã làm mất đi sự tự tin của ta.
Hôm đó, Thái tử từ ngoài cung trở về.
Sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, vừa nhìn đã biết hắn bị đánh thuốc.
Ta lập tức muốn dâng hiến mình cho hắn làm thuốc giải.
Nhưng hắn thà tự nhốt mình trong phòng để tắm nước lạnh, cũng không muốn chạm vào ta.
Ta vốn là là người kiêm chức “khai sáng” cho hắn.
Nhưng hắn không hợp tác với công việc của ta.
Ta thực sự thất vọng.
Chẳng lẽ hắn không muốn thân mật với ta sao?
Tên ngốc này, ta không thể trở thành Thái tử phi, nên ta cũng không quan tâm những lễ nghi thường tình kia.
Nhưng khi ta đến gặp hắn và nói với hắn rằng ta muốn trở thành người của hắn.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm: “Tiểu Thiền, ta đối với ngươi không có tình nam nữ.”
Sấm giữa trời quang.
Hắn nói chỉ xem ta như em gái.
Ta ngu ngốc hỏi: “Vậy tương lai ngài trở thành Hoàng đế, ngài sẽ phong ta làm Trưởng công chúa sao?”
Hắn xua tay, bảo ta ra ngoài.
Ta bĩu môi.
Buổi tối, ta nằm mơ.
Trong mộng, hắn sẽ bị phế truất làm thứ dân.
Tất cả hạ nhân ở Đông cung đều được thả ra ngoài, có thể trở về nhà.
Tất cả mọi người đều rời khỏi Dung Sâm.
Chỉ có ta, lưng đeo túi vải đi theo hắn, rời khỏi kinh thành.
Chúng ta đã phải chịu đựng rất nhiều.
Khi bị truy sát, hắn bị thương, ta không có tiền, đã đi trộm dược liệu, sau đó bị chó cắn.
Để nấu chút thịt cho hắn ăn, ta còn học bắt rắn và nấu cháo rắn.
Lúc chỉ có một cái bánh bao, ta đều nhường cho hắn ăn, lừa hắn rằng ta đã ăn rồi.
Sau đó tiền trên người tiêu hết, ta cũng chỉ có thể lên núi đào rau dại.
Ta luôn ghét ăn rau.
Không ngờ ngay cả rau xanh cũng không được ăn.
Sau đó, hắn đến biên quan, sắp xếp cho ta ở trong nhà một đôi vợ chồng già.
Ta giúp vợ chồng già nấu cơm dọn dẹp.
Hắn liền đổi tên đổi họ, gia nhập quân ngũ.
Cuộc sống cuối cùng cũng khá hơn rất nhiều.
Hắn đến thăm tôi mỗi tháng và đưa cho ta tất cả tiền hàng tháng của hắn.
Tiền hàng tháng của hắn cũng rất ít, một tháng chỉ có mấy chục xu.
Còn ta vì đau lòng hắn chịu khổ vất vả, đem toàn bộ tiền ấy đi mua vải làm quần áo cùng giày dép cho hắn.
Cũng may Dung Sâm có năng lực, hắn nhanh chóng thăng chức, lương tháng cũng nhiều hơn.
Nhưng ta lại không đợi được hắn.
Bởi vì hắn có một “Hảo huynh đệ”, người này là xuyên không, nữ cải nam trang tên gọi Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên có các loại phương pháp huấn luyện, cũng có các loại kỹ năng chế tạo vũ khí và chiến thuật.
Nàng và Dung Sâm hận gặp nhau quá muộn, trong một cuộc chiến, hai người trở thành bạn thân.
Ta ở biên quan ba năm, đợi hắn ba năm.
Cuối cùng hắn đã nắm được đại quân.
Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, hắn hồi triều, đoạt lại vị trí Thái tử.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy ta.
Vì trong mắt chỉ có Liễu Như Yên.
Còn ta, vẫn là một nha hoàn.
Ai dám tin?
Nhiều nhất chính là lương tháng nhiều hơn một chút.
Còn muốn ta hầu hạ Liễu Như Yên đã thành Hoàng hậu.
Ta mỗi ngày hãm hại nàng, kẻ đã đoạt tình yêu cùng vị trí Hoàng hậu của ta.
Cuối cùng, Dung Sâm rất thất vọng về ta, liền ban c/h/ế/t cho ta.
***
Mơ xong giấc mộng này, ta mồ hôi đầm đìa tỉnh lại.
Mọi thứ trong giấc mơ đều rất thật.
Những thứ nghèo khó kia, mùi rau dại kia, còn có trong mắt Dung Sâm tràn ngập tình yêu nhìn Liễu Như Yên, trái tim ta tan nát, đều quá chân thật.
Ai có thể tưởng tượng, chính mình dụng tâm tưới một gốc cải trắng, cuối cùng bị người khác nhổ, thậm chí còn không lấy được một sợi tóc.
Mấy ngày kế tiếp, ta đều mất hồn mất vía.
Cho đến khi hạ nhân trong cung nói Dung Sâm lại bị Hoàng đế răn dạy.
Trong lòng ta vừa động?
Chẳng lẽ, mộng đều là thật?
Trước khi Dung Sâm bị phế truất trong mộng, chính là bị Hoàng đế mắng trước.
Không có gì xảy ra mà không có cảnh báo.
Ta rơi vào trầm tư.
Ngày hôm sau, ta cầm phần thưởng và vàng bạc trang sức mình để dành mấy năm nay, đi thành bắc mua một tòa nhà.
Không lớn, hai viện.
Mua không thua thiệt.
Tương lai nếu Thái tử không bị phế, đây sẽ là nhà của ta.
Nếu hắn bị phế đi, chứng minh, giấc mộng của ta là thật. Ta đây sẽ không đi theo hắn chịu khổ, chịu tội.
Bản thân ta được hưởng sự bình yên và hạnh phúc.
May mắn, ta làm thiếp thân tỳ nữ của hắn, lương rất cao, bình thường cũng được rất nhiều ban thưởng.
You cannot copy content of this page
Bình luận