Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Sau này, có lẽ Lục Minh Kỳ sẽ phải cảm ơn tôi, vì đã cưới được một người vợ hiểu lý lẽ như tôi, đúng là phúc của anh ấy.

 

Bước lên lầu hai, tôi vô thức liếc xuống.

 

Phát hiện Lục Minh Kỳ lại đang chăm chú nhìn tôi.

 

Tôi nặn ra một nụ cười, dùng hành động thực tế để biểu lộ rằng tôi không để tâm.

 

Tôi nhìn không rõ biểu cảm của Lục Minh Kỳ, anh ấy chắc cũng chẳng nhìn rõ của tôi.

 

Chẳng bận tâm làm gì, tôi quay vào phòng.

 

8

 

Lục Minh Kỳ vẫn còn công việc, dạy dỗ em trai xong thì đưa cậu ta cùng về công ty.

 

Tôi ngủ một tiếng, dậy đặt mấy món khoai tây chiên và xiên nướng.

 

Tiểu Lý và đầu bếp đều đã chuyển đi, giờ trong nhà chỉ còn lại mình tôi.

 

Phần lớn thời gian, tôi thích ở một mình, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì thì thôi, chẳng ai quản thúc.

 

Trước đây Lục Minh Kỳ ở nhà không quan tâm tôi mấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện, anh ấy không yên tâm, thỉnh thoảng lại nhắc nhở vài câu.

 

Máy tính của họ không mang đi, cứ để ở phòng khách.

 

Rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, tôi bật máy lên, xem lại mấy đoạn video bên trong.

 

Rồi chợt nhận ra, mấy câu tôi nói với Lục Minh Tinh, chẳng phải Lục Minh Kỳ đều nghe thấy hết sao?

 

Ngay sau đó tôi cũng bình thản lại.

 

Anh ấy nghe được thì càng tốt, có những chuyện không tiện nói thẳng ra, vòng vo một chút cho đối phương hiểu, có thể tránh được không ít tình huống khó xử.

 

Tin tức của Trương Loan nhanh nhạy, sáng nay mới gặp tôi, bây giờ đã nhắn tin hỏi dồn dập.

 

“Thằng nhị thế tổ với chồng cậu làm sao thế? Anh em ruột cãi nhau à?”

 

“[Hình ảnh][Hình ảnh], cậu nhìn đi, vết thương trên mặt thằng nhị thế tổ là do chồng cậu đánh phải không?”

 

“Ôi trời ơi, chị em ơi, tôi thật sự đồng cảm với cậu, cô nàng kia rốt cuộc là ai thế? Ve vãn Lục lão đại và nhị thế tổ đã đành, sao đến cả đàn ông đã có vợ cũng không tha? Thiếu đàn ông đến thế sao?”

 

“Còn trẻ mà chơi bời dữ dội, chẳng lẽ muốn chiếm cả ba anh em nhà họ Lục?”

 

Đấy, lại đến xem tôi chịu khổ thế nào.

 

Tôi nghĩ bụng có gì đáng cười chứ? Chính cậu cũng chỉ là kẻ đóng vai ác thôi.

 

Đợi sau này Liên Dung và nam thần của cậu ấy kết nối được với nhau, xem cậu ấy còn cười nổi không?

 

Mọi thứ tiến triển nhanh hơn tôi tưởng.

 

Bởi vì tin nhắn tiếp theo của Trương Loan là kể về chuyện nam thần của cậu ấy vừa kết bạn với một cô khác, người đàn ông vốn dửng dưng vài tiếng mới trả lời một chữ giờ đây chưa gì đã muốn nhìn điện thoại tám lần một phút.

 

Tôi cười nhẹ: “Thật là đồng cảm với cậu đấy, tôi chịu thiệt thòi còn có Lục Minh Kỳ cho tiền xài, nam thần của cậu ngoài lườm nguýt ra có thể cho cậu cái gì?”

 

Trương Loan vốn là người lạc quan.

 

“Ha! Thứ mù quáng như thế chị đây làm sao mà thèm?”

 

“Đừng cứng đầu nữa, tôi biết cậu đang rất buồn.”

 

Trương Loan liền gửi cho tôi một loạt ảnh chụp chất lượng cao.

 

“Xem này, mục tiêu mới của tôi, là tân binh vừa mới ra mắt, đang tìm một người hậu thuẫn, giá cả rất hợp lý, hehe.”

 

Tôi lướt qua, cũng có chút đẹp trai đấy.

 

Tôi hỏi Trương Loan: “Bao nhiêu một tháng?”

 

Trương Loan gửi một biểu tượng người đang chống tay lên hông.

 

“Không đắt đâu, người mới không dám hét giá cao, cậu này một trăm ngàn một tháng, cậu ta còn mấy đồng đội nữa, giá cũng xấp xỉ.” 

 

Cậu ấy thử lôi kéo tôi tham gia: “Hứng thú không? Tôi giới thiệu cho?”

 

“Không cần, cảm ơn, tôi là người đã có chồng, mà nhan sắc với vóc dáng của chồng tôi cũng rất xuất sắc.”

 

Trương Loan chua chát: “Cậu đúng là có số hưởng, hôn nhân thương mại mà cũng gặp được người như Lục Minh Kỳ, đúng là cực phẩm. Cha mẹ tôi dạo này cũng đang tìm đối tượng cho tôi, ôi đừng nhắc nữa, phiền ch/ế/t đi được.”

 

Chuyện lại quay về chủ đề đó.

 

“Chồng cậu và thằng nhị thế tổ rốt cuộc là sao? Thật sự vì một cô bé Lọ Lem mà đánh nhau à?”

 

Nhà có chuyện xấu không nên phơi bày ra ngoài, huống chi Trương Loan lại là cái miệng to.

 

Tôi bịa ra: “Lục Minh Tinh không đủ tôn trọng tôi, nên chồng tôi dạy cho cậu ta một bài học.”

 

“Cứ thổi phồng lên đi.”

 

“Cậu làm gì hiểu được, có một người chồng yêu thương mình thì hạnh phúc đến thế nào.”

 

Trương Loan nửa đùa nửa thật: “Cứ đợi đấy, tôi sẽ chụp màn hình lại. Đến khi Lục Minh Kỳ ra ngoài tằng tịu, tôi sẽ đăng lên vòng bạn bè để cười vào mặt cậu.”

 

Tôi chẳng hề để tâm: “Cứ thoải mái, anh ấy mà dám ngoại tình thì cũng phải chuẩn bị đổ máu. Đến lúc đó tôi ôm cả gia tài mà nuôi mấy anh chàng trẻ trung, cậu còn ghen tị ch/ế/t mất.”

 

Tính cách Trương Loan khác tôi, nhưng cùng một điểm là mê tiền như mạng.

 

Nói đến chuyện này quả nhiên cậu ấy im bặt, giọng điệu chuyển ngay thành “có tiền không quên nhau.”

 

Lục Minh Kỳ bắt chước anh trai, liên tục ở lại phòng nghỉ của công ty suốt bảy ngày, không điện thoại cũng chẳng nhắn tin, như thể đã quyết tâm chiến tranh lạnh với tôi đến cùng.

 

Tôi mặc kệ anh ấy, ở nhà tận hưởng cuộc sống của mình.

 

Khi anh ấy ở nhà, tôi lại thấy khó chịu vì anh ôm tôi ngủ. Anh không về, tôi lại thấy khó ngủ vì không có ai ôm.

 

Con người đúng là khó thỏa mãn.

 

Lại một lần trà dư tửu hậu với hội chị em, Trương Loan dẫn “người tình mới” của cậu ấy đến. 

 

Ảnh thì đã qua chỉnh sửa, nhìn người thật hơi khác một chút, nhưng tính cách cũng ổn, chọc cười Trương Loan không ngớt.

 

Trước khi tan cuộc, Trương Loan lén lút nhét vào túi tôi một tấm thiệp, bảo tôi về nhà rồi hãy mở ra xem.

 

Cậu ấy luôn thích làm ra vẻ bí ẩn.

 

Chuyện nhỏ thế này thì không cần phản đối cậu ấy làm gì, tôi gật đầu đồng ý.

 

Về đến nhà, tôi thấy đôi giày mà Lục Minh Kỳ vừa thay ở cửa ra vào.

 

Cuối cùng cũng chịu về rồi à?

 

Không biết một tuần qua anh với Liên Dung tiến triển đến đâu rồi.

 

Tôi với Lục Minh Tinh quan hệ không tốt mấy, nhưng vẫn là bạn trên WeChat.

 

Cậu ta gần đây cứ lên mạng bảo mình phải tăng ca mỗi ngày, không hợp với tính cách của cậu ta, chắc chắn là vì muốn lấy lòng người trong lòng.

 

Lục Minh Kỳ ở lại công ty cả tuần, còn anh trai anh dường như cũng đi công tác ở nơi khác, thời gian, địa điểm và con người đều thuận lợi.

 

Có lẽ là bên đó đã có tiến triển gì, hoặc anh đã hiểu ra lời tôi nói, nhận ra tôi là một người vợ rộng lượng và biết phối hợp, nên nguôi giận và muốn khôi phục quan hệ hợp tác tốt đẹp với tôi.

 

Tôi đoán sai chín mươi chín phần trăm rồi.

 

Về đến phòng ngủ chính, tôi vào phòng thay đồ để cất túi. 

 

Không để chắc tay, túi rơi khỏi kệ, đồ đạc văng ra khắp nơi.

 

Tấm thiệp mà Trương Loan đưa rơi ra ngoài, trượt một đoạn xa rồi dừng lại ở cửa phòng tắm.

 

Cửa phòng tắm mở, Lục Minh Kỳ trần trụi nửa người trên, mặc chiếc quần thể thao màu xám rộng thùng thình, bước ra ngoài.

 

Anh tiện tay vắt khăn lên cổ, cúi xuống nhặt tấm thiệp trên sàn.

 

Sắc mặt lập tức tối đen như đáy nồi.

 

Tim tôi chợt đập lỡ một nhịp.

 

“Đỗ Quân?” Anh lạnh lùng thốt ra một cái tên, ánh mắt chuyển qua người tôi.

 

Tôi giật lấy tấm thiệp xem thử.

 

Trời đất ơi! Đâu phải là thiệp gì, mà là một tấm ảnh nhạy cảm, ảnh của một người đàn ông.

 

Mặt sau ghi tên, số liên lạc, còn có dòng chữ mập mờ—”Giang tiểu thư, đã ngưỡng mộ từ lâu, mong được hồi âm.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page