Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Dĩ nhiên, nhà họ Lục có thế giá cao, khi tôi xã giao thường được coi như ngôi sao giữa đám đông, không cần phải vắt óc lấy lòng người khác, nhưng việc cần làm thì tôi cũng chẳng hề bỏ qua.

 

Ở thời điểm này, tôi vẫn phù hợp nhất để làm bà Lục của anh ấy.

 

Có lẽ anh ấy vẫn chỉ đang ở giai đoạn hứng thú với Liên Dung, chưa đến mức phải là cô ta không thể thiếu.

 

Với xuất thân của Liên Dung, cô ta cần nhiều thời gian và nỗ lực để thích nghi với các mối quan hệ xã giao của giới phu nhân, để học cách khoác lên mình bộ mặt người mà nói lời của quỷ trong giới hào môn.

 

Lục Minh Kỳ tạm thời không muốn tôi rời đi, đó cũng là điều dễ hiểu.

 

Tôi lướt qua mọi lý do và hậu quả, tâm trạng xao động cũng nhanh chóng bình ổn lại.

 

“Cứ yên tâm.” Tôi trấn an anh: “Ít nhất hiện tại chúng ta có cùng mục tiêu.”

 

Anh đã cùng tôi đầu tư vào vài dự án có triển vọng, lợi nhuận còn chưa đến tay, tôi sao có thể cắt đứt với anh được?

 

Hơn nữa, ly hôn trong giới hào môn khá phức tạp, hai bên trưởng bối đã là một trở ngại lớn, còn phải giải quyết chuyện chia tài sản sau đó, không mất ba, năm tháng là không xong.

 

Sắc mặt Lục Minh Kỳ càng trở nên khó coi, đôi lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp ch/ế/t một con ruồi.

 

Tôi vẫy tay, quay lưng chuẩn bị rời đi.

 

“Giang Việt Linh.”

 

Anh gọi tôi từ phía sau, gọi cả họ tên, lần đầu tiên kể từ khi kết hôn.

 

Bình thường anh hoặc gọi tôi là “vợ”, hoặc chỉ đơn giản là “Việt Linh.”

 

Tôi vô thức dừng bước.

 

Giọng anh khàn khàn: “Trái tim em làm bằng đá à?”

 

Khi tôi quay đầu lại nhìn, anh đã nổ máy xe và rời đi.

 

Ý gì đây?

 

Vì tôi không làm ầm ĩ như một người vợ ghen tuông, nên anh cho rằng tôi không quan tâm đến anh ấy, rồi cảm thấy tổn thương ư?

 

Hah!

 

Đừng đùa chứ.

 

Những người đàn ông trong giới này mà nghe vợ hay bạn gái mình nói như vậy, chắc vui cười đến cả trong mơ.

 

Hay là chồng tôi lại có tư duy khác người?

 

Những người trẻ tài năng đang ở thời kỳ sự nghiệp thăng tiến như anh, xung quanh ít nhiều sẽ có cám dỗ. 

 

Đôi khi ra ngoài bàn công việc còn cần có vài người nam nữ bầu bạn.

 

Bảo là xã giao công việc, quỷ mới biết thực chất là làm gì.

 

Đêm qua chẳng phải anh đã qua đêm bên ngoài sao?

 

Chỉ nhắn cho tôi một tin, bảo là phải tăng ca.

 

Sáng nay, Lục Minh Tinh đến chặn tôi ngay cửa nhà, mặt mũi đăm đăm như bị cắm sừng, suýt nữa chỉ thẳng vào mặt tôi để yêu cầu tôi quản chặt chồng mình.

 

Nếu không phải là anh em ruột, với tính nóng của Lục Minh Tinh, có lẽ đã tung hai cú đấm vào Lục Minh Kỳ rồi.

 

Đó là suy nghĩ của tôi.

 

Sau khi uống trà xong, tôi tự gọi xe về nhà, nhưng vừa về đã thấy Lục Minh Tinh mặt mày bầm tím.

 

Lục Minh Kỳ ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách, sắc mặt u ám.

 

Trên bàn trà đặt một chiếc laptop, kết nối với camera giám sát ngoài cửa, đang phát đoạn quay cảnh Lục Minh Tinh đấm vào cửa.

 

Lục Minh Tinh ngồi bệt dưới đất, đã bị giáo huấn đến mức phải ngoan ngoãn phục tùng.

 

Thấy tôi về, mắt cậu ta đỏ hoe liếc nhìn tôi, lại lén quan sát phản ứng của anh trai, miễn cưỡng đứng dậy, cúi người 90 độ xin lỗi tôi.

 

“Xin lỗi chị dâu, là em không biết điều, là em hồ đồ, em không nên lớn tiếng với chị, không nên dùng bạo lực trước mặt chị, càng không nên nói mấy lời vớ vẩn đó với chị.”

 

Tôi thay dép ở cửa, bước vào phòng khách, định đi thẳng lên lầu: “Lần sau có phát điên thì đừng tìm đến tôi.”

 

Lục Minh Tinh sải vài bước, chặn đường tôi.

 

Tôi hất mí mắt nhìn cậu ta, cậu ta không thoải mái cúi đầu nhìn xuống đất.

 

“Em… em đã đi tìm Liên Dung để xác nhận rồi, cũng xem qua camera giám sát của công ty. Lúc đó, bên dọn dẹp vừa lau sàn xong, đường trơn, Liên Dung không đi vững, anh em chỉ thấy cô ấy sắp ngã nên mới đưa tay đỡ một chút.”

 

Lục Minh Tinh vừa nói, vừa chạy đi lấy laptop đặt trước mặt tôi, mở một video khác.

 

“Chị dâu xem đi, em thật sự không lừa chị, camera của công ty quay rất rõ ràng, anh em đỡ cô ấy đứng vững rồi thả tay ra ngay, trước sau không đến mười giây.”

 

Đúng là trùng hợp thật.

 

Trước sau chưa đến mười giây mà cậu ta cũng bắt gặp được.

 

Chắc là suy nghĩ của tôi viết hết lên mặt, Lục Minh Tinh mặt mày khó coi, vò đầu bứt tóc.

 

“Là em quá nóng nảy, chỉ nhìn từ xa, chưa hiểu rõ tình hình đã không phân biệt trắng đen mà nổi giận, gây phiền toái cho chị và anh em.”

 

Tôi bĩu môi: “Cậu thật sự thích cô gái đó nhỉ? Lần trước bắt gặp người ta đi ăn với anh cả cậu, cậu đã ghen tuông rồi cưỡng hôn, chuyện đó mới qua bao lâu? Hôm nay lại chạy đến đây làm loạn.”

 

Giọng điệu xin lỗi của Lục Minh Tinh thành khẩn hơn nhiều: “Thật sự rất xin lỗi, chị dâu, chị cứ đánh em đi, đánh đến khi nào chị hết giận thì thôi.”

 

Không cần phải làm vậy.

 

Tôi sợ cậu ta lại tạo chứng cứ giả để tống tôi vào đồn nữa.

 

“Tôi không có khuynh hướng bạo lực, cảm ơn.”

 

Tôi vòng qua cậu ta định đi, Lục Minh Tinh lại đuổi theo, năn nỉ sống ch/ế/t muốn tôi xem hết đoạn video giám sát đó.

 

Sự thật đúng như lời cậu ta nói, chỉ là một lần tiếp xúc tình cờ.

 

Cái gọi là trò chuyện vui vẻ theo lời của Lục Minh Tinh, chỉ là Liên Dung cảm ơn Lục Minh Kỳ, còn Lục Minh Kỳ chỉ đáp lại rằng “không cần khách sáo”.

 

Người này phải thiếu tinh tế đến mức nào mới có thể hiểu nhầm cảnh tượng này thành ôm nhau nói cười vui vẻ?

 

Tôi nhất thời cảm thấy khó mà nói hết, thậm chí còn muốn mời cậu ta đi khám đầu óc khi có thời gian.

 

Lục Minh Kỳ vẫn không nói gì, từ lúc tôi về đến giờ, anh còn chưa nhìn thẳng tôi một lần.

 

Có lẽ anh vẫn đang giận.

 

Tôi không thấy mình làm sai điều gì, chỉ là nói thẳng sự thật mà thôi. 

 

Nếu đến vậy mà anh còn không chịu nổi, thì sau này làm sao thành đại nghiệp?

 

Lục Minh Tinh vẻ mặt đầy lo lắng, kéo áo tôi, nài nỉ: “Chị dâu, chị đừng vì chuyện này mà gây gổ với anh em, muốn trách thì trách em đi.”

 

Cậu nhóc này cũng thật kỳ lạ.

 

Sáng nay ở cửa, tôi đã giải thích rõ ràng từng chút với cậu ta, nhưng cậu ta như không hề nghe lọt tai, không những vẫn nghe lời Liên Dung răm rắp, mà còn đến khuyên giải hòa cho chúng tôi, một cặp vợ chồng hôn nhân chính trị.

 

Ra ngoài một chuyến, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, chẳng muốn dây dưa thêm với bọn họ.

 

Tôi ậm ừ hai tiếng lấy lệ, rồi đẩy cậu ta sang bên, lần này nhẹ nhàng đẩy đã thấy cậu ta nhường đường.

 

“Tôi lên ngủ trưa đây, hai người cứ nói chuyện tiếp, muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, đừng phá bĩnh trong nhà.”

 

Lục Minh Tinh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

 

Lục Minh Kỳ không buồn để ý đến tôi.

 

Những người bình thường không hay giận, một khi nổi giận thì lại càng bực bội.

 

Tôi không chiều anh ấy.

 

Lần này là hiểu lầm, còn sau này thì sao?

 

Giải thích rồi lại giải thích, cuối cùng chẳng phải kết thúc bằng ly hôn sao?

 

Tôi còn trẻ, không muốn ch/ế/t thảm nơi đất khách, dù những gì xảy ra kia chưa từng thực sự xảy ra, nhưng chúng vẫn hiện lên rõ mồn một. 

 

Dù sao tôi cũng không muốn trải nghiệm điều đó một lần thực sự.

 

Trên đời này, ngoài tiền ra, chẳng có người hay vật gì đáng để tôi tranh giành.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page