Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ba năm bên nhau, hai người cứ cãi nhau, chia tay rồi lại làm lành, Liên Dung nói ở bên cậu ấy mệt mỏi, cậu ấy quá trẻ con.”

 

Đúng là có chút như vậy.

 

Tôi nhớ lại lúc mới gặp, Lục Minh Tinh với mái tóc đỏ nổi bật đó và những kỹ năng giao tiếp vụng về, trong lòng không khỏi gật đầu đồng tình.

 

“Anh cả mời cô ta ăn tối là vì muốn cảm ơn. Hôm đó, xe anh ấy gặp sự cố, điện thoại để quên ở văn phòng, Liên Dung tình cờ đi ngang qua, cho anh ấy mượn điện thoại gọi một cuộc, đúng lúc đến giờ cơm nên muốn mời bữa ăn để cảm ơn.”

 

Thấy chưa.

 

Tôi đoán không sai mà.

 

Người có “hào quang nữ chính” thì chẳng cần phải dùng đến thủ đoạn.

 

Trong ký ức của tôi, Liên Dung luôn là cô gái tích cực, chăm chỉ, bỏ qua những mâu thuẫn cá nhân, rõ ràng cô ta mạnh mẽ hơn tôi – một kẻ lười biếng ăn bám – rất nhiều.

 

Chỉ có điều, tình cảm của cô ta thì đúng là rối ren, nhưng biết làm sao được, ai bảo đàn ông nhìn thấy cô ta là không thể rời mắt?

 

Nhìn Lục Minh Kỳ mà xem, vô duyên vô cớ nghi ngờ người ta, đến khi xác nhận là hiểu lầm thì biểu cảm cũng thay đổi.

 

Liên Dung trong mắt cậu ta giờ đây đã có hình ảnh tích cực, chút lửa tình yêu này không phải vừa chớm nở hay sao?

 

So với Lục Minh Tinh còn non nớt như một đứa trẻ, một cô gái như Liên Dung sẽ phù hợp hơn với những người đàn ông chín chắn, điềm đạm như Lục Minh Lễ hay Lục Minh Kỳ.

 

Nếu không phải tôi vẫn đang giữ vị trí bà Lục, có lẽ Liên Dung sẽ nghiêng về phía Lục Minh Kỳ nhiều hơn.

 

Lục Minh Lễ điều kiện tốt thì tốt đấy, nhưng tiếc là không biết cách thân thiện với mọi người.

 

Trong ký ức của tôi, lúc hắn ta về thăm cha mẹ của Liên Dung, nghe nói vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không được cha mẹ vợ tương lai yêu thích cho lắm.

 

“Haizz…” Tôi thở dài một tiếng.

 

Lục Minh Kỳ lập tức nhìn qua: “Thở dài chuyện gì thế?”

 

“Chỉ là cảm thấy ai cũng chẳng dễ dàng gì.”

 

Tôi vì áp lực gia đình mà phải kết hôn, Lục Minh Kỳ cũng vì lợi ích gia tộc mà phải cưới.

 

Liên Dung thì say mê kiếm tiền, không hề có ý thu hút ánh mắt của nhiều đàn ông đến vậy, nhưng vẫn bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm phức tạp.

 

Người thảm nhất vẫn là tôi.

 

Dù sao thì Lục Minh Kỳ chỉ mất đi tình yêu, còn tôi thì mất cả mạng sống!

 

Lục Minh Kỳ không nói gì, chỉ nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi lặng lẽ bóc thêm một quả trứng cho tôi.

 

Hiểu lầm đã được giải quyết.

 

Liên Dung thuận lợi nhận được quyền phỏng vấn.

 

Tiểu Lý báo rằng cô ta thể hiện rất tốt ở buổi phỏng vấn, đã được vào vòng hai.

 

“Tổng cộng có mấy vòng?”

 

“Hai vòng thôi.”

 

Vậy là vòng phỏng vấn thứ hai sẽ do Lục Minh Kỳ đích thân thực hiện.

 

Câu chuyện giữa nữ chính và nam phụ sắp sửa diễn ra.

 

Tôi nằm trên ghế xích đu, thoải mái hưởng thụ làn gió nhẹ thổi qua.

 

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, tôi không thể ngăn cản, cũng chẳng có ý định ngăn cản.

 

Chủ yếu là không có lý do gì để ngăn cản cả.

 

Tôi không yêu Lục Minh Kỳ, không mơ tưởng gì đến Lục Minh Lễ, càng không định đi quyến rũ Lục Minh Tinh, với các anh chàng thứ nam tư năm sáu bảy chưa từng gặp mặt thì lại càng không có cảm xúc.

 

Dù cho Lục Minh Kỳ có đặt sẵn đơn ly hôn trước mặt tôi lúc này, tôi cũng không chớp mắt mà ký ngay, cùng lắm là tranh thủ xin thêm chút phí chia tay.

 

Lục Minh Kỳ không phải người keo kiệt, mỗi tháng đều cho tôi khoản tiền tiêu xài sáu bảy chữ số, thỉnh thoảng còn tặng vài món xa xỉ để tạo chút lãng mạn.

 

Không dính đến tình cảm thì chẳng có phiền phức gì.

 

Tôi không gây chuyện, chuyện lại đến tìm tôi.

 

Bình thường tính tôi điềm đạm, hiếm khi xích mích với ai, xung quanh cũng chẳng có ai đến gây phiền phức cho tôi.

 

Ngoại trừ Lục Minh Tinh.

 

Cái kẻ không biết chừng mực đó.

 

Tôi đang sống cuộc đời quý bà an nhàn, hôm đó chuẩn bị ra ngoài uống trà cùng hội bạn.

 

Mở cửa ra, thấy Lục Minh Tinh đứng ở cửa, dưới chân đầy tàn thuốc lá.

 

Tôi không ngần ngại nhăn mặt, hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn vô duyên thế.

 

Cậu ta không ưa gì tôi, tất nhiên tôi cũng chẳng ưa gì cậu ta.

 

Nhìn nhau chán ghét ba năm trời rồi.

 

Chẳng có chuyện gì cậu ta cũng không thèm xuất hiện trước mặt tôi, hiếm khi đến được một lần mà còn bày cái mặt ch/ế/t trông phát ghét.

 

“Chuyện gì?” Tôi chẳng buồn niềm nở với cậu ta.

 

Lục Minh Tinh ném điếu thuốc vẫn còn chút tàn lửa xuống đất, dẫm mạnh vài cái.

 

“Anh tôi đâu?”

 

“Không có nhà.”

 

“Tôi biết anh ấy không có nhà, tôi đang hỏi là anh ấy ở đâu.”

 

“Tôi làm sao biết được? Anh ấy đâu phải phạm nhân, tôi cũng chẳng phải cảnh sát, không đến mức phải theo dõi mọi hành tung của anh ấy.”

 

Lục Minh Tinh bị kích động, tức giận đập nắm đấm lên cánh cửa sau lưng tôi mà không hề báo trước.

 

Cửa không sao, căn hộ cao cấp dùng toàn cửa chống trộm được gia cố kỹ càng, chỉ có các khớp ngón tay của Lục Minh Tinh là bị trầy da một chút.

 

Tên bạo lực ch/ế/t tiệt này!

 

Rõ ràng người nên vào đồn là cậu ta mới đúng!

 

Tôi đẩy cậu ta một cái, gã cao lớn gần mét chín chẳng hề nhúc nhích.

 

Tôi đẩy lần nữa, cậu ta tự động lùi lại hai bước.

 

“Chạy đến cửa nhà tôi mà phát điên gì thế? Có bệnh thì đi chữa!”

 

Lục Minh Tinh chắc cũng thấy mình quá đáng, lần này mở miệng lại với giọng điệu hòa nhã hơn chút.

 

“Anh tôi tối qua có phải không về nhà không?”

 

“Phải, sao thế?”

 

“Cô có biết anh ấy sau lưng cô đi làm gì không?”

 

Thì chắc là hẹn hò với nữ chính chứ còn gì nữa?

 

Nhìn cậu thanh niên bồng bột trước mặt, tôi bỗng thấy cậu ta thật đáng thương.

 

Người yêu cũ đã chia tay rồi, buồn một hai ngày không quên được thì còn chấp nhận được, nhưng kéo dài đến một hai năm mà vẫn không qua nổi?

 

Với người trong giới này mà nói, từ muốn đến được quá dễ dàng, phụ nữ vây quanh cậu ta không ít, muốn loại nào mà chẳng có?

 

Vậy mà hết lần này đến lần khác Liên Dung lại đụng trúng hai anh em nhà cậu ta, còn nảy sinh tình cảm.

 

Chuyện trở nên rắc rối hẳn.

 

Lục Minh Tinh thì không nghĩ thoáng như tôi, ví tiền đầy thì chẳng thiếu gì.

 

Từ nhỏ, cậu ta đã sống trong nhung lụa, được các bậc trưởng bối nuông chiều, chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc hay tương lai.

 

So với tiền, cậu ta còn quan tâm hơn đến những thứ vô hình như tình yêu và thù hận.

 

Tôi vỗ vai cậu ta, khuyên nhủ: “Đến lúc nên buông tay thì hãy buông, càng cố níu giữ cuối cùng người bị giày vò vẫn là chính cậu.”

 

Lục Minh Tinh nhìn tôi với vẻ mặt như đã hiểu thấu, kinh ngạc vô cùng: “Cô… cô biết hết rồi?”

 

Biết thì sao chứ? Tôi còn nhìn thấu cả tương lai nữa kia.

 

Giác ngộ hoàn toàn.

 

Lục Minh Tinh nhìn tôi như thấy quỷ, trừng mắt: “Cô… cô gái này, chẳng lẽ không thấy buồn chút nào sao?”

 

“Tôi buồn cái gì chứ?”

 

Tôi thản nhiên nhún vai:

 

“Cậu có biết cái gì gọi là hôn nhân thương mại không? Ban đầu cậu nghĩ tôi không xứng với anh hai của cậu, nhưng ngược lại, chính vì hai nhà môn đăng hộ đối nên tôi mới thành bà Lục. 

 

Cả tôi và anh cậu đều nhận được không ít lợi ích từ điều đó. Những người như chúng ta coi trọng lợi ích hơn tất cả, tình yêu kiểu trẻ con chẳng hề quan tâm.”

 

6

 

Lục Minh Tinh im lặng hồi lâu.

 

“Anh tôi có biết không?”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page