Chương 2:
30/11/2024
Chương 1:
30/11/2024
Chương 3:
30/11/2024
Chương 4:
30/11/2024
Chương 5:
30/11/2024
Chương 6:
30/11/2024
Chương 7:
03/12/2024
Chương 8:
03/12/2024
Chương 11:
03/12/2024
Chương 15:
03/12/2024
Chương 14:
03/12/2024
Chương 13:
03/12/2024
Chương 12:
03/12/2024
Chương 10:
03/12/2024
Chương 9:
03/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Tôi ngồi bật dậy, không kìm được sự tò mò: “Nói rõ hơn đi.”
“Haha, biết ngay là cậu sẽ hứng thú mà.”
“Cây khô ngàn năm trổ hoa, có người thấy Lục Minh Lễ mời cô gái ấy đi ăn riêng, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, bị Lục Minh Tinh bắt gặp ngay tại trận.”
Tôi cảm thấy không đúng: “Lục Minh Lễ đang đi công tác mà.”
Trương Loan: “Là chuyện mấy ngày trước rồi, hôm nay ảnh mới được gửi đến tôi.”
Thì ra nam nữ chính đã từng tiếp xúc.
Nhưng vẫn có gì đó không ổn.
Từ sau cú ngã đập đầu, phản xạ của tôi lúc nhanh lúc chậm, mà lúc này thì chậm đến phát cáu.
Đợi đến khi Lục Minh Kỳ hoàn thành công việc trở về phòng, nhìn thấy anh, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Liên Dung đã từng tiếp xúc với chính Lục Minh Lễ, vậy tại sao còn phải nhờ mối quan hệ của Tiểu Lý để xin Lục Minh Kỳ giới thiệu?
Thật phi lý.
Ở Hải Thành, những công ty nổi tiếng họ Lục chỉ có duy nhất một.
Ba anh em nhà họ Lục đặt tên theo gia phả, Liên Dung đang hẹn hò với Lục Minh Tinh, không thể nào không biết tình hình gia đình của cậu ta.
Một mặt thì làm ầm đòi chia tay, mặt khác lại tìm cách vào công ty nhà bạn trai cũ.
Cô ta đang nghĩ gì đây?
Đang chơi một ván cờ lớn ư?
Chẳng lẽ cô ta thật sự có mục đích là tiễn tôi về cõi sao?
Nói ra thì có không ít tiểu thư sắm vai nữ phụ, nhưng chỉ có mỗi tôi là không có kết cục tốt đẹp.
Lục Minh Kỳ vén chăn nằm xuống, tiện thể kéo tôi vào lòng.
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng anh nghe có chút mệt mỏi.
Tôi dựa vào vai anh, đưa cho anh xem bức ảnh mà Trương Loan gửi.
“Anh thấy cô gái này có quen không?”
Lục Minh Kỳ nghiêm túc nhìn một lúc, rồi nói: “Người trong bản lý lịch đó à?”
“Đúng vậy, Trương Loan nói em trai anh từng hẹn hò với cô ta.”
“Chứ còn gì nữa?”
“Hả?”
Lục Minh Kỳ chỉ vào hai người trong ảnh đang hôn nhau nồng nhiệt: “Quan hệ bình thường thì làm chuyện này giữa đường sao?”
“Đúng là thế thật.”
Tôi trượt từng dòng trò chuyện cho anh xem: “Họ nói, Lục Minh Tinh nổi giận vì nhìn thấy cô gái kia ăn tối riêng với anh trai anh, anh nghĩ sao?”
“Anh của anh?” Lục Minh Kỳ cũng có cùng thắc mắc: “Vậy là cô ta biết cả anh cả và em trai của anh, nhưng lại đến tìm anh để xin cơ hội phỏng vấn?”
“Có lẽ cô ta đặc biệt muốn vào công ty nhà anh?”
Lục Minh Kỳ nhìn tôi, biểu cảm khó tả, im lặng nhìn tôi nửa phút, rồi ân cần vuốt tóc tôi.
“Ngày mai dẫn em đi khám lại nhé.”
Tôi ngẩng đầu lườm anh: “Anh đang nói bóng gió là em ngốc đấy à?”
“Không, vợ anh sao có thể là kẻ ngốc được chứ?”
“Hứ!”
Lục Minh Kỳ bật cười khẽ, hôn nhẹ lên má tôi.
“Ngủ đi, mai nói tiếp.”
Thôi kệ, dù sao cũng là chuyện của bọn họ.
Tôi phí tế bào não vào làm gì?
Nghĩ thông suốt, tôi chỉnh lại gối, kéo chăn nằm thẳng người.
Lục Minh Kỳ tắt đèn, mò mẫm sát lại gần.
Anh đặc biệt thích ôm tôi khi ngủ, nói thật là không thoải mái chút nào, tôi đã phản đối không biết bao nhiêu lần, nhưng đều vô ích.
Rõ ràng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà lại cứ làm như thật.
Hôm sau là cuối tuần, Lục Minh Kỳ nghỉ ở nhà.
Hiếm khi cùng tôi ngủ nướng, mãi đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Lục Minh Kỳ là kiểu người hành động, lập tức gọi Tiểu Lý đến bàn ăn.
“Liên Dung là bạn cô à?”
Tiểu Lý đáp là đúng.
“Cô ấy và Minh Tinh từng hẹn hò?”
Biểu cảm của anh khi không cười thật sự có chút đáng sợ, tôi thấy rõ Tiểu Lý căng thẳng cả người.
“Là từng qua lại một thời gian, đã chia tay được vài tháng rồi.”
“Hẹn hò bao lâu?”
“Từ năm ba đại học của Tam Thiếu, khoảng chừng ba năm.”
Lục Minh Kỳ vừa bóc trứng cho tôi vừa tiếp tục hỏi: “Cô ta nói gì với cô về chuyện vào công ty?”
Tiểu Lý ngẩn ra: “Nói gì cơ?”
“Chuyện xin vào công ty.”
“Cô ta nói tập đoàn Lục Thị luôn là mục tiêu của cô ấy, đã nộp hồ sơ qua trang web hai lần nhưng bị loại.
Tôi đang ở bên nhà chính, tuần trước Đại Thiếu về ăn cơm, tôi nghe hắn và ông cụ nhắc đến chuyện tuyển trợ lý mới, nên nghĩ đây là cơ hội, bèn hỏi liệu có thể giới thiệu bạn mình không. Đại Thiếu bảo tôi hỏi ngài, vì việc này ngài phụ trách.”
Tiểu Lý nói rất nhanh, như thể sợ nói chậm sẽ khiến người ta nghi ngờ điều gì đó vậy.
Tôi nhìn thấy mồ hôi trên trán cô ấy, trông không giống người dám giấu giếm điều gì.
Hóa ra là Tiểu Lý tự mình quyết định?
Lục Minh Kỳ đặt quả trứng vào đĩa của tôi, giọng vẫn điềm tĩnh: “Cô ta không biết Tam Thiếu đang làm việc trong công ty à?”
“Biết chứ, vì vậy cô ta không nộp hồ sơ vào vị trí ở bộ phận của Tam Thiếu.”
“Anh tôi đã gặp cô ta chưa?”
Tiểu Lý ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Tôi không biết, Liên Dung chưa từng nói với tôi về điều đó.”
Lục Minh Kỳ lướt nhìn cô ấy một cách hờ hững, khiến cô ấy lập tức thẳng lưng như một người lính đang chấp hành nghiêm lệnh.
“Cô quen cô ta thế nào?”
“Tôi cũng tốt nghiệp Đại học Hải Thành, cô ấy là đàn em của tôi. Cả hai đều tham gia hội sinh viên, cùng trong một bộ phận.
Liên Dung làm việc rất nhanh nhẹn, hoàn cảnh gia đình khá khó khăn nên tôi thấy thương, thường hay giúp đỡ cô ấy.”
“Tam Thiếu đã đưa cho cô ta bao nhiêu tiền?”
Biểu cảm của Tiểu Lý đông cứng trong chốc lát, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không dám tỏ thái độ trước mặt Lục Minh Kỳ, chỉ là giọng nói có phần hơi cứng.
“Bạn tôi không phải loại người như thế. Ban đầu là Tam Thiếu theo đuổi mãi, khi đó cô ấy vừa học vừa làm thêm, hoàn toàn không có ý định yêu đương.”
Lục Minh Kỳ cười nhạt: “Vậy thì Tam Thiếu cũng mặt dày thật.”
Tiểu Lý bị nghẹn lời, khí thế vừa dâng lên lại xẹp xuống: “Tôi không có ý đó.”
“Được rồi, không làm khó cô nữa. Câu hỏi cuối cùng.”
Lục Minh Kỳ lấy một tờ khăn ướt, chậm rãi lau tay.
“Tam Thiếu từ lúc quen biết cô ta đến khi hẹn hò, mất bao lâu?”
Tiểu Lý đáp: “Một tháng.”
Lục Minh Kỳ ồ một tiếng: “Đúng là theo đuổi không biết mệt.”
Tiểu Lý nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, không dám trả lời, mím chặt môi chờ xem anh nói gì tiếp theo.
Lục Minh Kỳ nói đó là câu hỏi cuối cùng thì đúng là câu cuối, hỏi xong liền để Tiểu Lý đi làm việc của mình.
Tôi đứng ngoài quan sát một màn này, đầu óc cứ mơ hồ.
“Chỉ hỏi thế thôi à?”
“Em còn muốn biết gì nữa?”
Tôi cảm thấy anh lại đang bóng gió rằng tôi không thông minh.
“Anh hỏi được gì rồi?”
“Chưa có gì cả, còn phải hỏi lão tam, xem hai bên có khớp nhau không.”
“Anh nghi ngờ Liên Dung cố ý tiếp cận Lục Minh Tinh?”
“Những cô gái như vậy nhiều lắm.”
Tôi nghĩ rằng nữ chính trong tiểu thuyết thường thật thà và tốt bụng, không thích dùng mưu mẹo: “Có khi anh nghĩ nhiều rồi đó?”
Lục Minh Kỳ rót một ly sữa, đặt trước mặt tôi: “Uống thêm đi, bồi bổ chút.”
“… Anh thật đáng ghét.”
5
Sau bữa sáng, Lục Minh Kỳ quả thật vào thư phòng gọi điện cho Lục Minh Tinh.
Tôi đoán anh cũng sẽ gọi cho Lục Minh Lễ.
Không biết hai người anh em kia đã nói gì với anh, nhưng khi anh bước ra thì mặt mày không vui vẻ cho lắm.
Tôi không hỏi thêm.
Mãi đến tối khi đi ngủ, anh mới chủ động nhắc đến.
“Lão tam nói đúng là cậu ấy chủ động theo đuổi, Liên Dung ở bên cậu ấy cũng không hẳn là cam lòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận