Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh anh lạnh lùng ném thỏa thuận ly hôn trước mặt mình, tôi lập tức đập tan suy nghĩ ấy và giẫm lên không thương tiếc.

 

Ếch ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân đâu có thiếu?

 

Dù sao cũng là cuộc hôn nhân không tình yêu, hiện tại quỹ riêng của tôi cũng đã tích cóp kha khá, ly hôn rồi tôi vẫn có thể tự do và thoải mái.

 

Nếu thực sự có nhu cầu, tôi có thể giống mẹ mình, bỏ chút tiền nuôi vài người vừa ý, mà chẳng phải ra ngoài gặp gỡ xã giao phiền phức.

 

Nghĩ đến đó thấy sảng khoái vô cùng.

 

“Ồ, vậy em sẽ bảo Tiểu Lý nhắn bạn cô ấy làm lại một bản sơ yếu lý lịch.”

 

“Để anh gửi địa chỉ email nội bộ cho em, bảo Tiểu Lý nói bạn cô ấy ghi tên anh vào mục người giới thiệu, vậy chắc chắn sẽ qua được vòng phỏng vấn đầu tiên.”

 

Tôi làm theo lời anh, xử lý mọi việc nhanh gọn. Tiểu Lý nhắn lại trên WeChat cảm ơn rối rít.

 

Xong việc, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, đứng dậy vươn vai.

 

“Em lên phòng đây, anh làm xong thì nghỉ sớm nhé.”

 

Lục Minh Kỳ hỏi: “Chắc chắn em không thấy khó chịu chỗ nào chứ?”

 

“Chắc chắn.”

 

Anh gật đầu: “Vậy chúng ta có thể không phải ngủ riêng nữa chứ?”

 

Tôi khựng lại, định “Ừ” nhưng lại thoáng thấy nụ cười rạng rỡ của Liên Dung trong đầu, liền thay đổi:

 

“Để em điều chỉnh giờ giấc vài hôm đã, dạo này thường tỉnh dậy giữa đêm, sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”

 

Lục Minh Kỳ nói không sao: “Anh ngủ ít, không ảnh hưởng gì.”

 

“Có đấy.”

 

“Không ngủ cùng em mới ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”

 

Có chuyện như vậy sao?

 

Tôi le lưỡi, phê bình: “Người làm việc lớn sao có thể chìm đắm trong sắc đẹp!”

 

Lục Minh Kỳ dường như thấy thú vị, cười khẽ.

 

“Anh quen ngủ cạnh em thôi, em nghĩ đi đâu rồi? Hay là em đang ngầm ám chỉ điều gì?”

 

Lại nói mấy lời trêu ghẹo sao?

 

Tôi là kiểu người ham muốn không thỏa mãn à?

 

Nhưng mà…

 

Sau này nếu anh thật sự thích Liên Dung rồi chúng tôi đường ai nấy đi, không biết liệu tôi còn có thể tìm được một người ưu tú như anh để chung giường hay không.

 

Tôi có chút động lòng.

 

Thấy tôi không nói gì, Lục Minh Kỳ vội nói: “Anh chỉ đùa thôi, em mới khỏe lại, anh sẽ không làm gì đâu.”

 

“Không đâu.”

 

Tôi cúi xuống, hôn lên trán anh một cái.

 

“Anh nói đúng, em thật sự đang ngầm ám chỉ đấy.”

 

Lục Minh Kỳ thoáng sững lại, rồi mỉm cười, đặt đũa xuống, kéo tôi ngồi lên đùi, ôm chặt vào lòng.

 

Lưng tôi tựa vào lồng ngực anh, cảm nhận rõ sự rung động khi anh cười khẽ.

 

“Cười cái gì?” Tôi vừa ngượng vừa tức.

 

Anh đặt cằm lên vai tôi, cọ nhẹ như một chú cún.

 

“Em nói đúng, anh quả thực đang đắm chìm trong sắc đẹp.”

 

Có lẽ vì cân nhắc đến sức khỏe vừa hồi phục của tôi, Lục Minh Kỳ cũng không quá buông thả.

 

Sau khi giúp tôi vệ sinh cơ thể, anh vẫn còn việc phải làm nên trở lại phòng làm việc để tiếp tục.

 

Nghịch ngợm một hồi, cơn buồn ngủ của tôi tan biến, tôi quyết định nằm trên giường lướt điện thoại.

 

Người bạn “bạn nhựa” Trương Loan nhắn tin riêng, gửi đến vài tấm hình.

 

“Giật mình! Cậu chủ chơi bời Lục Minh Tinh ngang nhiên cưỡng hôn cô bé lọ lem trên phố.”

 

“Sống trên đời, chuyện gì cũng có thể thấy nhỉ.”

 

“Nghe nói cô gái đó đến từ khu vực khó khăn. Tôi có bạn học ở Đại học Hải Thành, vài lần thấy Lục Minh Tinh dính như keo sau lưng cô ấy. 

 

Họ từng hẹn hò một thời gian, nhưng cô gái không chịu nổi tính công tử của cậu ta, nên chia tay, rồi lại bị cậu ta theo đuổi, chia tay rồi lại quay lại, chia tay mười mấy lần rồi.”

 

“Nghe nói sau lần chia tay gần đây, hai người đã không liên lạc hơn ba tháng, ai cũng tưởng lần này là dứt điểm, ai ngờ Lục Minh Tinh vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”

 

“Tôi thấy cô gái ấy trông cũng bình thường thôi, gia cảnh chẳng có gì, liệu mẹ chồng cậu có cho phép Lục Minh Tinh tiếp tục dây dưa với cô ấy không?”

 

Hóa ra là muốn moi chút chuyện thị phi.

 

Tôi đáp: “Không rõ lắm, tôi và Lục Minh Tinh quan hệ cũng bình thường, chẳng nói chuyện nhiều.”

 

Trương Loan không tin.

 

“Cậu ta ra ngoài cứ một câu chị dâu, hai câu chị dâu gọi cậu, nhìn bề ngoài cung kính vậy mà riêng tư vẫn quậy phá thế à?”

 

Không chỉ là “quậy phá.”

 

Lần đầu tôi cùng Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm, thằng nhóc đó mặc đồ moto, nhuộm tóc đỏ chót, đến muộn rề rề.

 

Lên bàn ăn, thấy khách cũng không thèm chào, ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, cứ như thể tôi lấy anh hai cậu ta là chiếm được món hời lớn.

 

Trong giới này cũng không thiếu người có tính cách như thế, tôi luôn giữ khoảng cách với loại người này.

 

Ai lại rảnh rỗi đi tự tìm phiền phức cho mình chứ?

 

Lục Minh Tinh không phải là không hiểu cách đối nhân xử thế, chỉ là đơn thuần không muốn bận tâm đến cảm xúc của người khác.

 

Cậu ta thật sự đối tốt với ai, có thể nói sẵn sàng “xả thân” vì người đó cũng không quá lời.

 

Nhưng tôi, một nữ phụ độc ác, thì làm sao có thể nhận được sự đãi ngộ đặc biệt, giữ được vẻ ngoài hòa thuận đã là khá lắm rồi.

 

Trong ký ức của tôi, có lần tôi không thể nhịn được mà hắt cà phê vào nữ chính.

 

Lục Minh Tinh hoàn toàn không màng đến suy nghĩ của anh hai mình, tất nhiên lúc đó Lục Minh Kỳ cũng chẳng có suy nghĩ gì về tôi cả.

 

Cậu ta lập tức tìm người làm một bản báo cáo thương tích giả, định đưa tôi vào trại giam.

 

Kết quả là không vào được trại giam, nhưng kết cục còn thảm hại hơn, trực tiếp ch/ế/t trẻ.

 

Dù tôi cảm thấy bản thân trong ký ức đó thật đáng đánh, nhưng cũng không đến nỗi phải chịu tội như thế.

 

Dù là nữ phụ độc ác, tôi cũng chỉ là loại nữ phụ không ra gì.

 

Thủ đoạn làm khó nữ chính chỉ dừng lại ở việc nói vài lời khó nghe, tỏ thái độ lạnh nhạt, chứ đừng nói là thực hiện hành động thực tế; thậm chí tôi chưa bao giờ có ý định phạm pháp.

 

Thế mà lại lâm vào cảnh phải nhặt rác ăn.

 

Nghĩ lại thấy thật nực cười, chỉ vì tôi thích nam chính, dám mơ mộng chiếm đoạt thứ thuộc về nữ chính?

 

Nữ chính này cũng tham lam thật, ba anh em nhà họ Lục đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta.

 

Dù không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì với hai người còn lại, cô ta vẫn khiến họ cam tâm tình nguyện giữ mình vì mình.

 

Tạm thời không nói đến Lục Minh Tinh.

 

Nhu cầu bên phía Lục Minh Kỳ cũng chẳng ít, vì một người phụ nữ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào mà giữ mình, tôi thấy điều này không thực tế.

 

Thế nhưng mọi chuyện vẫn cứ thế mà xảy ra.

 

Liên Dung xuất hiện trong cuộc đời tôi, Lục Minh Tinh và cô ta thực sự đã từng ở bên nhau.

 

Nếu cô ta có thể chinh phục Lục Minh Lễ lạnh lùng khó gần, biến Lục Minh Tinh – kẻ ăn chơi trác táng – thành một chú cún con ngoan ngoãn, thì tự nhiên cũng có thể khiến Lục Minh Kỳ trở nên thanh tịnh mà không còn ham muốn gì.

 

Tiện thể làm cho tôi ghen tị đến phát điên.

 

Thời đại nào rồi mà vẫn còn người vào hào môn để tìm tình yêu đích thực?

 

Ấy thế mà cô ta thật sự đã tìm được.

 

Chuyện tương tự không phải chưa từng xảy ra, nhưng rất hiếm, quý như lông phượng sừng lân.

 

Trương Loan, với bản tính nhiều chuyện, lại gửi đến một tin nhắn khác.

 

“Tin mới nhất, tay ăn chơi hôn say đắm cô bé lọ lem, nguyên nhân là nghi ngờ đại ca muốn chen chân.”

 

4

 

Cái gì?

 

Cái gì chứ?

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page