Chương 2:
30/11/2024
Chương 1:
30/11/2024
Chương 3:
30/11/2024
Chương 4:
30/11/2024
Chương 5:
30/11/2024
Chương 6:
30/11/2024
Chương 7:
03/12/2024
Chương 8:
03/12/2024
Chương 11:
03/12/2024
Chương 15:
03/12/2024
Chương 14:
03/12/2024
Chương 13:
03/12/2024
Chương 12:
03/12/2024
Chương 10:
03/12/2024
Chương 9:
03/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chúng tôi cũng hợp nhau trên giường, quan trọng là anh luôn tôn trọng tôi, chưa bao giờ chỉ trỏ vào quyết định hay thói quen sinh hoạt của tôi.
Nhưng anh không yêu tôi, anh cưới tôi chỉ vì muốn đưa sự nghiệp lên một tầm cao mới.
Khi xưa nếu chúng tôi không thành đôi, anh sẽ lấy một tiểu thư khác, rồi sẽ đối xử tốt với cô ấy giống như với tôi hiện tại.
Anh là kiểu người chỉ đam mê sự nghiệp, không bao giờ coi trọng tình yêu hay một cuộc hôn nhân viên mãn.
Về điểm này, chúng tôi hoàn toàn đồng quan điểm: tình yêu hão huyền không thể nào mang lại cảm giác an toàn như tiền bạc.
Vì vậy, tôi cũng không yêu anh.
Ngay cả với Lục Minh Kỳ tôi còn không cảm xúc, làm sao tôi có thể mất trí mà yêu Lục Minh Lễ được chứ?
Thật là chuyện hoang đường.
Có lẽ là do đầu tôi thực sự bị va đập đến hỏng rồi, phải đi bệnh viện kiểm tra lại một lần cho chắc.
Vừa nghĩ, tôi vừa mở WeChat nhắn tin cho Lục Minh Kỳ.
“Chồng ơi, em muốn ăn khoai tây chiên, anh về nhớ mang cho em một phần lớn nhé.”
Tôi không thể cưỡng lại được những món ăn vặt như thế này, vài ngày không ăn là thấy nhớ nhung.
Lục Minh Kỳ là người bận rộn, thời gian quý báu, nên không thể nào trả lời ngay lập tức như tôi – một kẻ nhàn hạ không lo lắng gì.
Có lẽ vì quan tâm đến tình trạng của tôi lúc này, nên lần này anh không để tôi đợi lâu.
Ba phút sau, anh nhắn lại: “Anh đã hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ khuyên em nên ăn uống thanh đạm vài ngày, hạn chế đồ chiên và cay, cố nhịn một chút nhé, mai kiểm tra lại xác nhận ổn rồi anh sẽ mua cho em.”
“Tức là hôm nay em đi kiểm tra đi, em cảm thấy mình đã khỏe hoàn toàn rồi.”
“Đã đặt lịch là ngày mai, hôm nay anh bận, không có thời gian đi cùng em.”
“Em có thể tự đi mà, anh cứ lo công việc của anh.”
Lục Minh Kỳ không đồng ý nhưng cũng lùi một bước: “Để Tiểu Lý đi cùng em, anh sẽ liên hệ bác sĩ Trịnh đổi lịch.”
Tiểu Lý là con gái của quản gia ở nhà chính họ Lục, sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được việc làm phù hợp, nên trở về làm trợ lý gia đình.
Cả tôi và Lục Minh Kỳ đều không thích có người lạ trong nhà, hằng ngày chúng tôi chỉ đặt lịch dọn dẹp căn hộ, không có người giúp việc ở lại cố định.
Lần này tôi bị thương, Lục Minh Kỳ lo lắng người tìm tạm thời sẽ không hợp, nên đặc biệt xin người từ nhà chính, để Tiểu Lý sang chăm sóc tôi một thời gian.
Tiểu Lý làm việc rất chu đáo, cô ta từ nhỏ đã sống cùng cha mẹ ở tòa phụ nhà họ Lục, quen thuộc với cuộc sống của giới thượng lưu.
Hai mươi mấy năm tai nghe mắt thấy, cô ta và chúng tôi có khá nhiều điểm chung trong cách nói chuyện.
Tôi nằm trên giường rảnh rỗi không có việc gì làm, thường gọi Tiểu Lý vào phòng để trò chuyện giết thời gian.
Lục Minh Kỳ đã đặt điều kiện, nên tôi đành phải nhờ Tiểu Lý đi cùng mình đến bệnh viện.
Tiểu Lý tự nhiên đồng ý, nhanh chóng lái xe chuẩn bị.
Vừa ngồi lên xe, còn đang thắt dây an toàn, Tiểu Lý ở phía trước nói:
“Thưa phu nhân, tôi có một người bạn vừa tốt nghiệp Đại học Hải Thành, trong quá trình học tập thành tích rất xuất sắc, trước đây có thực tập tại một công ty lớn và được các lãnh đạo đánh giá cao.
Tôi nghe nói trợ lý bên cạnh đại thiếu gia đang nghỉ thai sản và vẫn chưa tìm được người thay thế phù hợp.
Đại thiếu gia chỉ chấp nhận người được giới thiệu nội bộ, không biết ngài có thể giúp một tay, nhờ nhị thiếu gia nói một lời, cho cô ấy một cơ hội không?”
Xã hội này suy cho cùng đều được cấu thành từ các mối quan hệ, việc tìm người quen để nhờ vả đã quá đỗi quen thuộc.
Tôi không nắm rõ tình hình công ty lắm, hỏi: “Anh cả đang cần người, sao lại muốn tôi nhờ chồng tôi giới thiệu?”
“Chuyện là, hai tuần này đại thiếu gia đi công tác ở miền Nam, nên đã giao việc chọn người lại cho nhị thiếu gia.”
Được thôi.
Việc nhỏ mà, tôi cũng không keo kiệt giúp đỡ: “Tôi sẽ nói với anh ấy, cô cứ bảo bạn gửi cho tôi một bản sơ yếu lý lịch, nói mồm không có bằng chứng thì chồng tôi chưa chắc đã để tâm.”
Tiểu Lý lập tức mừng rỡ: “Vâng, sau khi về từ bệnh viện, tôi sẽ gửi ngay cho ngài.”
“Tôi không đảm bảo là sẽ thành công đâu nhé.”
“Không sao ạ, cơ hội đã có, thành hay không còn tùy vào vận may của cô ấy.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bạn cô tên là gì?”
“Cô ấy tên là Liên Dung.”
Tôi “ừ” một tiếng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu.
Đầu óc quay mòng mòng, mãi một lúc sau mới nhận ra điều gì đó bất thường.
“Cô nói tên cô ấy là gì?”
Tiểu Lý đáp: “Liên Dung, chữ ‘Liên’ trong liên hoàn, và ‘Dung’ trong dung nhan.”
Tôi: “?”
2
Tôi vô cùng kinh ngạc, đi khám lại mà quên mất cả việc mua khoai tây chiên.
Vừa về đến nhà, tôi đã giục Tiểu Lý gửi sơ yếu lý lịch của Liên Dung cho mình.
Tiểu Lý hành động nhanh nhẹn, chưa đến năm phút sau, một bản sơ yếu lý lịch đầy màu sắc đã gửi vào WeChat của tôi.
Góc trên bên phải có một bức ảnh bán thân.
Cô gái trong ảnh có mái tóc đen mượt mà thẳng, khuôn mặt tuy không phải kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không phải là loại quá bình thường.
Liên Dung có gương mặt trái xoan chuẩn mực, ngũ quan tinh tế. Lúc nhìn qua có vẻ không nổi bật, nhưng khi cô ta cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, như thể toàn bộ gương mặt được thắp sáng lên vậy.
Thuộc dạng nhan sắc nhẹ nhàng, càng nhìn càng thấy ưa nhìn.
Lục Minh Tinh, kẻ con nhà giàu ngạo mạn ấy từ nhỏ đã không thích kiểu phụ nữ nổi bật, gợi cảm, mà lại đặc biệt ưa chuộng những cô gái như Liên Dung.
Không ngạc nhiên khi hai người họ yêu hận đan xen suốt mấy năm, cái tính chó của Lục Minh Tinh vẫn khiến cậu ta lần nào cũng mặt dày chủ động làm hòa.
Tôi đang do dự không biết có nên gửi sơ yếu lý lịch này cho Lục Minh Kỳ không.
Nhưng tôi cơ bản là người nói lời giữ lời.
Hơn nữa, tôi chắc chắn không bao giờ thích anh cả của mình, nên cũng sẽ không vì ghen tị mà gây khó dễ cho Liên Dung.
Nếu Lục Minh Kỳ thật sự thích Liên Dung như trong ký ức, cuộc hôn nhân này có thể duy trì thì duy trì, không thì tôi sẽ nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn rồi bỏ đi thật xa.
Ai mà thèm chơi trò tình yêu tay ba với họ?
Huống chi lại còn là góc bị loại trừ, bị ghét bỏ.
Hôm nay Lục Minh Kỳ tăng ca, đến hơn chín giờ tối mới về nhà.
Tiểu Lý bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh, sau đó lên phòng gọi tôi.
“Nhị thiếu gia đã về rồi, phu nhân có muốn xuống xem không?”
Đây là cách nhắc nhở tôi đừng quên việc đã hứa.
Tôi chui ra khỏi chăn, khoác đại một chiếc cardigan, phất tay bảo cô ta cứ làm việc của mình.
Tiểu Lý tươi cười rạng rỡ đi làm, có vẻ như quan hệ giữa cô ta và Liên Dung không hề tầm thường.
Khi tôi xuống lầu, Lục Minh Kỳ đã bắt đầu ăn.
Anh có thói quen vừa ăn vừa xem tin tức tài chính, dường như muốn kéo dài thời gian một phút thành ba phút để sử dụng.
Những người nghiện sự nghiệp là như vậy.
Dù sao Lục Minh Kỳ cũng còn dành thời gian để cưới vợ.
Còn anh trai anh thì sao, hắn ta trực tiếp đặt phòng ngủ ngay tại văn phòng, mỗi tháng về nhà tổ một bữa cơm gia đình, cứ như rồng thần, chỉ thấy bóng dáng mà không thấy mặt.
You cannot copy content of this page
Bình luận