Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

“Em nói gì anh thấy không hay?”

 

“Không có.”

 

“Vậy thì xong rồi nhé?”

 

Lục Minh Kỳ hài lòng, không kìm được lại ôm tôi.

 

“Nhớ đấy, sau này sẽ còn nhiều lần năm năm nữa.”

 

Tôi đập tay lên ngực cam đoan: “Yên tâm, em là người giữ lời mà!”

 

Kết thúc chính văn.

 

Phiên ngoại của Lục Minh Kỳ.

 

1

 

“Chồng ơi, anh đang bận không?”

 

“Để em cho anh xem cái này, haha, buồn cười ch/ế/t đi được.”

 

Tin nhắn của Giang Việt Linh gửi đến điện thoại tôi khi tôi vừa bước ra khỏi phòng họp.

 

Vừa đi về phía văn phòng, tôi vừa mở hình ảnh cô ấy gửi.

 

Là một đoạn trích từ một tiểu thuyết cẩu huyết, kiểu tổng tài bá đạo yêu tôi.

 

Cô ấy đặc biệt thích đọc thể loại này, nói rằng không cần động não, giải trí cho qua thời gian là được.

 

Một sở thích khác của cô ấy là chia sẻ những chi tiết phi lý trong truyện với tôi.

 

Tôi không có nhiều thời gian rảnh, cô ấy biết điều đó, nên mỗi lần đều gửi đoạn trọng điểm.

 

Trong hình là một đoạn có từ “năm triệu” được gạch chân bằng mực đỏ, nội dung đại khái là nam chính của một gia tộc siêu giàu tranh giành sống ch/ế/t với anh trai ruột vì một dự án năm triệu.

 

“Buồn cười quá đi mất, em không chờ nổi một phút để chia sẻ với anh, em yêu anh đấy!”

 

Trong đầu tôi tự động hiện lên hình ảnh cô ấy cười rạng rỡ, không kìm được mà nhếch môi cười.

 

Trêu cô ấy: “Đọc ít mấy thứ này thôi, không tốt cho trí thông minh đâu.”

 

Giang Việt Linh gửi đến một biểu tượng khuôn mặt mếu máo đầy tủi thân: “Nói bậy, chỉ nghe nói ngã mà ngớ ngẩn, chứ chưa nghe ai đọc truyện mà ngớ ngẩn cả.”

 

Có lúc cô ấy đúng là có tính “mỏ quạ” trên người.

 

Tôi đã nhắc đi nhắc lại vô số lần, đi đường phải chú ý nhìn.

 

Cô ấy luôn để ngoài tai, và thực tế đã chứng minh điều đó. 

 

May mắn là cô ấy không ngã đến mức bị ngớ ngẩn, chỉ để lại một chút di chứng.

 

Trong phòng bệnh, cô ấy ôm thùng rác nôn khan suốt hai ngày, sau khi bác sĩ kiểm tra lại xác nhận Giang Việt Linh có thể xuất viện, tôi đưa cô ấy về nhà.

 

Việc đầu tiên cô ấy làm khi về nhà là kiểm tra kho vàng nhỏ của mình.

 

Tôi thấy cô ấy lén lút ngồi xổm trước két sắt của mình, đếm đi đếm lại từng thỏi vàng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

 

Đúng là kẻ mê tiền.

 

Ra viện mà việc đầu tiên là đếm vàng sao?

 

Vẫn là cô ấy như ngày nào, lòng tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

 

Tôi vốn đã xin nghỉ dài ngày, định ở nhà chăm sóc cô ấy một thời gian, nhưng Giang Việt Linh không đồng ý.

 

Cô ấy nghiêm túc nói với tôi: “Đi làm đi, em không cần anh ở đây, anh không làm việc thì lấy gì nuôi em?”

 

Cô ấy thường tự gọi mình là kẻ ăn bám, trong mắt cô ấy, có lẽ không đến công ty làm việc là kẻ ăn bám.

 

Thực ra mấy năm qua cô ấy thường cùng tôi đầu tư, thậm chí còn cùng một người bạn thân mở một phòng tranh, giao cho người đại diện quản lý, còn cô ấy ở nhà nằm chờ tiền vào túi.

 

Tôi hỏi đi hỏi lại để xác nhận, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên lập trường, mà tôi lúc đó cũng có một dự án quan trọng cần theo dõi nên không tiếp tục ép buộc.

 

Cuộc sống cứ thế trôi qua theo nếp, mọi thứ dần trở lại bình yên.

 

Giang Việt Linh trông như bình thường, chỉ là không còn gửi cho tôi những liên kết hay ảnh chụp từ tiểu thuyết nữa.

 

Tôi hỏi cô ấy dạo này sao không đọc tiểu thuyết, nét mặt cô ấy thoáng chốc biến đổi khó lường.

 

Mãi sau này tôi mới hiểu, chắc lúc đó trong lòng cô ấy đang nghĩ: chúng ta sống trong câu chuyện như tiểu thuyết rồi, còn đọc làm gì nữa.

 

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không suy nghĩ sâu xa.

 

Chỉ cần cô ấy vẫn dựa dẫm vào tôi, yêu tôi như trước, thì những chuyện khác tôi không quan tâm.

 

2

 

Lão Tam đúng là kẻ bốc đồng, làm việc liều lĩnh, dễ nổi nóng.

 

Tôi và anh cả đã nhiều lần nói chuyện với cậu ta, cậu ta thề sẽ thay đổi nhưng chỉ thay đổi được chút ít.

 

Tôi tình cờ gặp Liên Dung, bạn gái cũ mà lão Tam luôn nhớ nhung, tại công ty. 

 

Thấy cô ta suýt ngã, hình ảnh Giang Việt Linh với gương mặt tái nhợt, cau có thoáng hiện trong đầu tôi, tôi theo phản xạ đưa tay đỡ cô ta.

 

Khi Liên Dung đứng vững, tôi mới âm thầm thở phào, hình ảnh Giang Việt Linh ngã xuống cầu thang cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

 

Tôi không kiểm soát được biểu cảm của mình, Liên Dung dè dặt cảm ơn tôi, hỏi tôi có phải không khỏe không.

 

Tôi lịch sự cười nhẹ, lắc đầu nói không sao.

 

Lão Tam từ đâu đó bất thình lình xuất hiện, tức giận kéo Liên Dung ra phía sau, rồi trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt giận mà không dám nói gì.

 

Thằng nhóc này từ nhỏ đã được chiều chuộng sinh ra tính cách thiếu gia, lúc tức giận thì chẳng nể mặt ai.

 

Nhưng cậu ta sợ tôi và anh cả, cậu ta biết người khác sẽ không làm gì mình, nhưng chúng tôi thì thực sự sẽ đánh cậu ta.

 

“Chỉ là một sự cố, Liên tiểu thư suýt ngã nên anh tiện tay đỡ thôi.” Tôi chủ động giải thích.

 

Lão Tam không chấp nhận: “Anh nghĩ em là thằng ngốc à?”

 

Tôi: “…”

 

Thực ra cũng không thông minh lắm.

 

Tôi còn nhiều việc phải làm, chẳng buồn tranh cãi với cậu ta, hơn nữa cậu ta đang không bình tĩnh, không nghe lọt tai điều gì.

 

“Có vấn đề gì mai hãy đến tìm anh nói chuyện.”

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ, cuộc họp video với khách hàng sắp bắt đầu, liền quay người trở lại văn phòng.

 

Lão Tam không đuổi theo, tôi nghe thấy cậu ta chất vấn Liên Dung tại sao lại cố tình tiếp cận hai người anh trai của mình.

 

Cậu ta còn nói tôi và anh cả là những lão cáo già tinh ranh, có thể nuốt chửng cô gái ngây thơ như Liên Dung chỉ còn lại bộ xương.

 

Thằng nhóc lém lỉnh.

 

Đó gọi là tài giỏi mưu lược, sao lại là cáo già tinh ranh?

 

Cậu ta luôn không giữ phép tắc, mà tôi vốn là một người anh rộng lượng, nên đã chọn cách tha thứ.

 

Tôi không ngờ cậu ta gan lớn đến mức dám chạy đến trước mặt Giang Việt Linh để nói linh tinh.

 

Càng không ngờ rằng Giang Việt Linh lại hoàn toàn không để tâm.

 

Cô ấy nói rằng chúng tôi kết hôn vì lợi ích thương mại, đặt lợi ích lên trên hết.

 

Cô ấy nói muốn ra ngoài tìm người nhẹ nhàng dễ dàng chẳng khó gì.

 

Khi gặp tôi, cô ấy không hề có ý giận dữ hay chất vấn, thậm chí còn trông có vẻ vui vẻ.

 

Điều này không giống phong cách của Giang Việt Linh.

 

Cô ấy không thích làm ầm ĩ, nhưng đối với việc chồng mình có khả năng ngoại tình, cô ấy không hỏi một lời nào thì thật kỳ lạ.

 

Hoàn toàn không bình thường.

 

Tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối, lấy lý do là có buổi gặp gỡ với đám bạn “nhựa” của mình.

 

Cô ấy đặt mấy người đó lên trước tôi sao?

 

Có lẽ cô ấy cố ý, cố ý phớt lờ tôi, để tôi biết rằng cô ấy đang giận.

 

Tôi lái xe đưa cô ấy đi.

 

Trên đường, Giang Việt Linh bận rộn nhắn tin với ai đó, không hề chủ động bắt chuyện.

 

Tôi không biết lão Tam đã nói gì với cô ấy, nhưng từ phản ứng của cô ấy mà nói, cô ấy tin lão Tam chứ không tin tôi.

 

Nhận thức này khiến tôi cảm thấy tức giận trong lòng.

 

Chúng tôi yêu nhau hơn ba năm, mà không sánh được với mấy câu bịa đặt của lão Tam?

 

Thực tế còn tệ hơn tôi tưởng.

 

Giang Việt Linh không phải là không tin tôi, mà là cô ấy chẳng thèm để tâm.

 

Cô ấy nghĩ mình là nhân vật nữ phản diện độc ác.

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page