Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Tiểu Lý sau vài tháng về nhà cũ lại được điều về đây.

 

Cô ấy không có kinh nghiệm liên quan, chỉ đến để giám sát người giúp việc mới làm việc và trò chuyện với tôi cho khuây khỏa.

 

Lục Minh Tinh và Liên Dung mang theo thực phẩm dinh dưỡng đến thăm tôi.

 

Tính cách của nhị thế tổ sau khi ổn định chuyện tình cảm cũng trở nên điềm đạm hơn nhiều, mặc vest, thắt cà vạt, chải tóc chỉnh tề, trông cũng ra dáng người lớn.

 

Lục Minh Kỳ từng cho cậu ta một trận, nhưng cậu ta có vẻ không để tâm, chào hỏi tôi xong liền vào thư phòng tìm anh trai trò chuyện hàn huyên.

 

Liên Dung và Tiểu Lý ở phòng khách trò chuyện với tôi.

 

Tiểu Lý nói Lục Minh Tinh và Liên Dung sắp sửa kết hôn, bên Lục Minh Lễ hình như cũng có chuyện vui, nhà họ Lục gần đây liên tiếp có tin mừng.

 

Liên Dung đã nghe nói về chuyện ký ức hỗn loạn của tôi từ lâu, chỉ là trước đó không tìm được cơ hội thích hợp. Lần này gặp mặt, cô ta không nhịn được mà hỏi tôi về chi tiết.

 

Sau khi tôi kể rõ mọi chuyện, cả cô ta và Tiểu Lý đều cười lăn cười bò.

 

“Thật là trùng hợp, nhân vật nữ phản diện độc ác trùng tên với chị, còn nữ chính lại thích ăn bánh trung thu nhân sen.”

 

“Không chỉ vậy.” Tôi nói: “Nữ chính ngay từ đầu đã vướng vào mối quan hệ phức tạp với ba anh em nhà giàu, cô ấy lại là bạn gái cũ của Tam thiếu, còn nữ phản diện độc ác là vợ của Nhị thiếu.”

 

Liên Dung lau đi giọt nước mắt do cười quá mức: “Nên chị mới nói những lời đó với Lục Minh Tinh, chị nghĩ rằng cuối cùng em sẽ không chọn anh ấy, chi bằng sớm cắt lỗ?”

 

Tôi ngượng ngùng xoa mũi: “Tôi nghĩ vai phụ thì nên thông cảm cho vai phụ, hôm đó cậu ấy như muốn khóc mà không khóc nổi, trông đáng thương ch/ế/t đi được.”

 

Hai anh em từ thư phòng đi ra, nghe được một đoạn.

 

Lục Minh Tinh không còn giữ sự thành kiến với tôi nữa, giờ đây còn vui vẻ chủ động bắt chuyện.

 

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Liên Dung, mặt ủ rũ than thở:

 

“Chị dâu, hôm đó chị làm em mất hết tinh thần, em làm việc ở công ty được một năm, vừa mới thấy mình không đến nỗi tệ, thế mà chị nói vài câu khiến em bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.”

 

Hôm đó quả thực tôi nói năng không dễ nghe, chỉ trích cậu ta không ngừng.

 

“Xin lỗi nhé.”

 

Lục Minh Kỳ vừa xoa bóp cánh tay tôi vừa nói: “Xin lỗi gì chứ? Cậu ta đáng bị vậy.”

 

Lục Minh Tinh chẳng tỏ vẻ gì bực bội, còn gật đầu đồng tình: “Là em đáng bị vậy, trước đây em đúng là kẻ tệ hại, chị dâu mắng rất đúng.”

 

Cậu ta quá ngoan ngoãn khiến tôi thấy lạ.

 

Tôi quay sang hỏi Liên Dung: “Lúc đầu em kiên quyết vào làm ở tập đoàn Lục thị, là vì anh chàng ngốc này phải không?”

 

Liên Dung ngại ngùng gật đầu.

 

“Lúc đó em đang làm rất tốt ở công ty khác, nhưng đàn chị của em nói với em rằng sau khi chia tay em, Lục Minh Tinh rất suy sụp, hút thuốc uống rượu không thiếu thứ gì. 

 

Em lớn đến chừng này chưa gặp nhiều người thực lòng đối tốt với mình, Lục Minh Tinh là một trong số đó. Em không muốn anh ấy chìm đắm trong sự sa sút.”

 

Lục Minh Tinh kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Em đúng là không nỡ rời xa anh mà.”

 

Tôi vẫn thấy điều này thật kỳ diệu.

 

“Tôi đã mơ thấy cậu mới tốt nghiệp năm nay, sau đó đọc truyện thì thấy nữ chính vẫn còn đang đi học.”

 

Lục Minh Tinh đoán: “Có thể do chị đã xem trang cá nhân của em? Thời gian Liên Dung tốt nghiệp, cô ấy chịu nhiều áp lực, ngày nào em cũng đăng bài để cổ vũ cô ấy.”

 

“Cách cổ vũ của các cậu đúng là độc đáo.”

 

“Em không muốn khoe khoang, nhưng không nhịn được.”

 

“Tôi và anh trai cậu chẳng bao giờ khoe cả.”

 

Lục Minh Tinh liếc nhìn anh hai mình: “Anh em sợ mất chị vào tay người khác, ước gì có thể giấu chị đi, chị còn mong anh ấy chủ động thể hiện tình cảm sao?”

 

Không hề.

 

Tôi cũng không phải kiểu người thích thể hiện tình cảm công khai.

 

Tiễn khách xong, Lục Minh Kỳ đỡ tôi vào phòng ngủ trưa.

 

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

 

Sau khi tôi mang thai, Lục Minh Kỳ cho người dọn phòng ở tầng một để tôi không phải lên tầng hai ngủ ở phòng chính.

 

Tôi cũng sợ hãi trong lòng, lần này mà ngã thì không chỉ là chấn động não đơn giản, vì đứa nhỏ trong bụng, tôi phải cẩn thận từng chút.

 

Nhưng Lục Minh Kỳ quá cẩn thận, ngay cả đoạn đường ngắn cũng phải đỡ tôi đi.

 

Anh đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi kéo ghế ngồi cạnh giường, có vẻ định ở bên đến khi tôi ngủ.

 

“Thả lỏng chút đi anh, anh căng thẳng quá rồi.”

 

Lục Minh Kỳ cười lắc đầu: “Không có đâu, anh chỉ muốn chăm sóc em thật tốt.”

 

Tôi trở mình nằm nghiêng, nhìn anh: “Anh thích em đến vậy sao?”

 

Lục Minh Kỳ vén mái tóc trước trán tôi, mỉm cười nhẹ: “Em muốn nghe anh trả lời thế nào?”

 

“Không phải muốn nghe gì cả, chủ yếu là em chưa hiểu, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào? Hay là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?”

 

Anh suy nghĩ một chút: “Em trẻ trung, có tiền, xinh đẹp, dáng người quyến rũ, nếu tìm trai bao thì họ cũng muốn bỏ tiền ra để được phục vụ em.”

 

Sao nghe quen thế nhỉ?

 

Đây chẳng phải là những lời tôi đã nói với Lục Minh Tinh hôm đó sao?

 

Tôi phê bình anh: “Đàn ông mà lại chi li như vậy sao?”

 

Lục Minh Kỳ cười mà không nói, cầm điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh.

 

Tôi ngủ đến khi tự tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã bốn giờ rưỡi chiều.

 

Lục Minh Kỳ không có trong phòng, chắc là đang làm việc trong thư phòng.

 

Sao không gọi tôi dậy nhỉ?

 

Ban ngày ngủ nhiều thì tối lại khó ngủ.

 

Tôi cầm điện thoại lên, tất cả các báo thức đều đã bị tắt.

 

Tiểu Lý đang trông chừng người giúp việc làm việc trong phòng khách, thấy tôi đi ra, cô ấy bước lại gần nói: “Thưa phu nhân, Nhị thiếu vừa nhận được thông báo đột xuất, phải đến công ty họp.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

“Nhị thiếu đã bảo đầu bếp nấu cháo hạt dẻ mà ngài thích, ngài muốn ăn bây giờ hay để sau?”

 

“Tôi vừa mới dậy nên chưa thấy đói, để lát nữa đi.”

 

“Vâng, cần tôi giúp ngài làm gì không?”

 

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, mọi người làm việc của mình đi, tôi vào thư phòng tìm sách đọc.”

 

Dạo này tôi không đọc tiểu thuyết mạng nhiều, ít nhiều cũng để lại chút ám ảnh tâm lý. 

 

Thư phòng có nhiều sách văn học nghiêm túc, thỉnh thoảng tôi lật xem để nâng cao tâm hồn.

 

Vào thư phòng, tôi bỗng nhiên nổi hứng muốn xem Lục Minh Kỳ đã tích góp được bao nhiêu “kho vàng nhỏ” mấy năm qua.

 

Lục Minh Kỳ từng nói đó là tài sản chung của hai vợ chồng, không phân biệt của ai, mật mã anh không giấu tôi.

 

Tôi mở két sắt của anh, ngay lập tức thấy tờ giấy cam kết giống như trò chơi trẻ con.

 

Tôi cầm lên, cảm giác không đúng, xoa xoa hai ngón tay, hai tờ giấy chệch ra.

 

Tờ giấy phía dưới đã ngả vàng, trông có vẻ đã lâu năm.

 

Chữ viết xiêu vẹo, trên đó ghi:

 

“Giang Việt Linh cam kết, khi lớn lên nhất định sẽ lấy Lục Minh Kỳ.”

 

15

 

Đúng là chữ xấu có vài phần phong cách của tôi.

 

Hồi tiểu học tôi đã học viết chữ, tuy không nói là đẹp nhưng cũng xem như ngay ngắn, gọn gàng.

 

Có lẽ là viết từ khi tôi còn rất nhỏ.

 

Tôi và Lục Minh Kỳ từng có hứa hẹn như vậy sao?

 

Hoàn toàn không có chút ký ức nào.

 

Đúng là thương nhân có khác, từ nhỏ đã biết tìm vợ cho mình.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page