Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng Sống

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

“Em đã đọc xong cuốn tiểu thuyết rồi, biết được phần nào là thật, phần nào là giả.”

 

Anh mỉm cười gượng, khen tôi: “Ừ, vợ giỏi lắm.”

 

“… Ý em là, nếu em cứ như thế này mãi, anh cũng không cần lo lắng đâu. Ký ức hỗn loạn không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của em. Anh đừng tự làm mình mệt mỏi quá, công việc đã đủ bận rộn rồi. Chuyện của em cứ để tự nhiên thì tốt hơn.”

 

Khóe miệng Lục Minh Kỳ chùng xuống, không cố nở nụ cười: “Anh không thích em bị bệnh.”

 

“Em không có bệnh.”

 

“Không hoàn toàn hồi phục, trong mắt anh, như thế là bệnh.”

 

“Chuyện này khó mà chữa khỏi.”

 

Lục Minh Kỳ vỗ nhẹ vào đùi, ra hiệu cho tôi ngồi lên.

 

Anh muốn ôm tôi.

 

Mỗi khi thiếu cảm giác an toàn, anh lại muốn ôm tôi.

 

Tôi phối hợp ngồi lên đùi anh, ôm sát anh và nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giống như cách anh từng an ủi tôi.

 

“Lục Minh Kỳ, em thích anh, đừng như vậy nữa, được không?”

 

Giọng Lục Minh Kỳ buồn bã: “Trước đây em luôn nói yêu anh mà.”

 

Tôi vội sửa lại: “Em yêu anh.”

 

“Trước đây em còn chủ động hôn anh nữa.”

 

Tôi hôn anh một cái: “Bây giờ em cũng chủ động hôn anh đây.”

 

“Sao em có thể nói chúng ta là hôn nhân thương mại?”

 

Anh vẫn luôn để tâm chuyện này.

 

“Em bị vấn đề về não ý mà.”

 

“Em còn nói muốn ly hôn với anh.”

 

“Sẽ không bao giờ nữa đâu, sau này chúng ta sẽ sống tốt, rời xa anh rồi em biết tìm ai đây?”

 

Lục Minh Kỳ khẽ hừ một tiếng: “Mấy cô bạn của em chẳng phải hay giới thiệu đàn ông cho em sao?”

 

“Em đâu có cưới loại người như vậy.”

 

“Ồ, nếu không phải loại đó thì em đồng ý cưới sao?” Anh chua chát nói: “Còn mang ảnh khỏa thân của đàn ông về nhà nữa, em đúng là giỏi lắm đấy, Giang Việt Linh.”

 

Oan quá!

 

“Là Trương Loan ép em nhận lấy, nếu em biết trước chắc chắn không nhận rồi. Hơn nữa cậu trai đó mặc quần đùi mà, làm gì có ảnh khỏa thân?”

 

“Cậu trai?” Lục Minh Kỳ không vui mà bắt bẻ: “Nhìn không nhỏ tuổi lắm đâu.”

 

“Có lẽ nhỏ hơn chúng ta một chút, bọn họ trong giới giải trí làm nhóm nhạc, mới debut nên không thể lớn tuổi được.”

 

“Em chê anh già rồi à?” Anh siết chặt eo tôi: “Anh năm nay 25, không già.”

 

Ai nói anh già chứ?

 

Tôi nhẫn nại vuốt ve tóc anh, học theo giọng điệu yêu thương và bất đắc dĩ của anh: 

 

“Nếu đầu óc có vấn đề thì phải chữa, tuyệt đối không được giấu bệnh sợ thầy, biết chưa?”

 

Lục Minh Kỳ không nhịn được bật cười, ôm tôi ngả người ra sau, thả lỏng nửa nằm.

 

“Anh đã xem đoạn giám sát em nói chuyện với lão tam.” Anh nói.

 

“Em biết, hôm đó về nhà em thấy anh đang xem mà.”

 

“Anh đã xem rất nhiều lần, lúc đó anh không biết là di chứng sau chấn động não, anh nghĩ rằng hơn ba năm qua em đã diễn trò với anh. Khi em nói những lời đó với Lão Tam, ánh mắt rất nghiêm túc, cực kỳ thuyết phục.”

 

“Vậy nên anh tin thật à?”

 

“Nửa tin nửa ngờ, lúc đó đầu anh rất rối, nhưng em không nói một lời giải thích nào, về nhà cũng không chào anh, như thể mặc nhiên thừa nhận mọi chuyện.”

 

Đáng trách là bệnh viện trước đó, nhiều lần kiểm tra vẫn không phát hiện ra vấn đề.

 

Có lẽ tình trạng của tôi thực sự đặc biệt, bác sĩ nhìn phim chụp không tìm ra được gì.

 

“Tuần đó ở công ty anh hầu như đêm nào cũng mất ngủ, anh trai anh sợ anh đột tử nên cứ canh chừng anh ngủ xong mới đi nghỉ. 

 

Anh ấy không chịu nổi nữa, hỏi dồn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói với anh ấy. 

 

Anh ấy bình tĩnh hơn anh nhiều, lập tức nhận ra có điều bất thường và bảo anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa.”

 

Hóa ra trong chuyện này còn có sự trợ giúp của anh chồng sao?

 

Lục Minh Kỳ nói: “Còn em thì sao, anh không ở nhà là em vẫn ăn chơi thoải mái, thậm chí còn mang mấy cái thẻ của đàn ông lạ đến trước mặt anh.”

 

Đó không phải là cố ý.

 

Trương Loan vừa đưa cho tôi, tôi liền quên ngay sau đó. 

 

Nếu không phải vì chiếc túi không để cẩn thận, không biết đến năm nào tháng nào mới phát hiện ra.

 

Tôi không thích mang cùng một chiếc túi mỗi lần ra ngoài.

 

“Lúc đó anh thật sự giận, đến mức không muốn để ý đến em nữa.”

 

Anh lên án, nhưng giây tiếp theo lại nở nụ cười dịu dàng: “Nhưng em chủ động kéo anh lại, còn quan tâm hỏi anh đã ăn gì chưa, thế là anh hết giận.”

 

“Anh dễ thỏa mãn thật.”

 

Anh lắc đầu, phủ nhận: “Vì yêu em quá nhiều.”

 

Lục Minh Kỳ thường ngày không hay bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn, anh quen dùng hành động để thể hiện. 

 

Những lời này đối với anh có phần quá sến sẩm, không thích hợp để nói thường xuyên.

 

Có lẽ tôi không nhớ rõ chăng?

 

Với tính cách của anh, thỉnh thoảng lộ ra chút ấm ức trước mặt tôi, tỏ vẻ làm nũng một cách không rõ ràng, đã là cực hạn rồi.

 

Còn phải là khi anh rất bất an, cần sự an ủi ngay lúc đó.

 

Như bây giờ chẳng hạn.

 

Tôi ôm anh chặt hơn, lòng không ngừng thở dài.

 

Tôi đúng là đáng trách mà.

 

Ngày kỷ niệm quan trọng như vậy lại không chuẩn bị chu đáo.

 

Giày thì cao gót đã đành, còn không vừa chân.

 

Không vừa chân cũng thôi đi, xuống cầu thang lại không nhìn đường cẩn thận.

 

Lục Minh Kỳ vừa mới dặn dò tôi một giây trước, một giây sau tôi đã lăn lông lốc trước mặt anh.

 

Chắc lúc đó anh bị dọa sợ ch/ế/t khiếp.

 

Tôi đương nhiên không muốn sự cố xảy ra, sau khi xảy ra cũng chẳng ai trách tôi, dù sao tôi cũng đã bị thương rồi.

 

Chủ yếu là do tôi xui xẻo, trước buổi lễ lại đi đọc tiểu thuyết vớ vẩn về một nhân vật nữ vạn người mê.

 

Tác giả đúng là giỏi thật, viết bừa một nhân vật phụ trùng tên với tôi.

 

Nói thật, tên của tôi cũng chẳng phải loại phổ biến đâu.

 

Chúng tôi im lặng vài phút.

 

Gần đây Lục Minh Kỳ thực sự rất mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi ôm tôi.

 

Tôi nghĩ nên để anh nghỉ ngơi một chút, liền muốn đứng dậy.

 

Anh đột ngột mở mắt, lập tức kéo tôi trở lại, giọng đầy lo lắng: “Đi đâu?”

 

“À, em… anh không đi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ sao? Còn nửa tiếng nữa là đến giờ họp.”

 

“Em ở lại với anh.”

 

Tôi không thấy buồn ngủ chút nào, sáng nay mới ngủ đến chín giờ mới dậy.

 

Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, tôi không đành lòng: “Được.”

 

13

 

“Tôi phải làm sao đây khi chồng mình yêu mình quá mức?”

 

Lục Minh Kỳ đi họp, anh bảo tôi ở lại phòng nghỉ chờ anh, tan làm sẽ đưa tôi đi ăn tối ở nhà hàng.

 

Tôi buồn chán không biết làm gì, vừa lúc Trương Loan tìm tôi để tán gẫu mấy chuyện linh tinh, tôi kể cho cậu ấy nghe câu chuyện.

 

Trương Loan gửi cho tôi một chuỗi dấu chấm lửng dài.

 

“Chú chó nhỏ đang nằm trên giường tôi, không cần ăn thức ăn cho chó, cảm ơn.”

 

“Tức là cậu thực sự bị mất trí nhớ à?”

 

Tôi: “Nói đúng ra là trí nhớ hỗn loạn, nhưng thực sự mất đi một phần ký ức.”

 

Trương Loan: “Cậu cũng hết cách rồi, rốt cuộc đôi giày của nhà đó có gì hấp dẫn cậu vậy? Đã nói là không thoải mái, cậu nhất định phải mang.”

 

“Từ giờ không mang nữa, bây giờ tôi thấy giày nhà họ cũng chẳng đẹp gì.”

 

“Suýt nữa lấy mạng cậu, còn đẹp được thì lạ đấy.”

 

Vài phút sau, Trương Loan gửi một tin nhắn dài.

 

“Lục Minh Kỳ trở nên như vậy không khó hiểu mà, hôm đó cậu ngất ngay tại chỗ, gọi mãi cũng không tỉnh. 

 

Biệt thự nhà họ Lục nằm ở ngoại ô, xe cứu thương đến cần thời gian, chúng tôi lại không dám di chuyển cậu tùy tiện. 

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page