Chương 2:
30/11/2024
Chương 1:
30/11/2024
Chương 3:
30/11/2024
Chương 4:
30/11/2024
Chương 5:
30/11/2024
Chương 6:
30/11/2024
Chương 7:
03/12/2024
Chương 8:
03/12/2024
Chương 11:
03/12/2024
Chương 15:
03/12/2024
Chương 14:
03/12/2024
Chương 13:
03/12/2024
Chương 12:
03/12/2024
Chương 10:
03/12/2024
Chương 9:
03/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Trương Loan, bà chị này hại tôi rồi!
Tôi tức đến nỗi không kìm được, đứng tại chỗ quay mấy vòng, ngón tay siết lại nghe rõ tiếng răng rắc.
Lục Minh Kỳ khoanh tay tựa vào tường, lạnh lùng nói: “Không định giải thích gì sao?”
“Đây không phải đồ của em!” Tôi tức giận ném tấm ảnh xuống sàn: “Em hoàn toàn không có hứng thú với loại này, hơn nữa em là người kiểu đó sao? Em làm việc lúc nào cũng quang minh chính đại.”
Lục Minh Kỳ giọng điệu mỉa mai: “Ý là sau này em ra ngoài tìm người cũng sẽ báo cáo với anh?”
“Nếu anh thấy cần thiết.”
Tôi có thể phối hợp mà.
Nhưng thật sự tôi không đến mức thiếu thốn tình cảm, chỉ một Lục Minh Kỳ là đã quá đủ.
Câu trả lời này khiến Lục Minh Kỳ rất không hài lòng, và rõ ràng anh muốn tôi cảm nhận sự không hài lòng này một cách chính xác.
Anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật, dù ngoài kia gặp bao nhiêu chuyện phiền lòng, bước vào nhà là nhất định giữ thái độ bình thản.
Ba năm qua, Lục Minh Kỳ thật sự chưa từng bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt tôi.
Không phải là không có, mà là không muốn.
Vậy nên khi tôi thực sự cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của anh, thì hẳn là vì anh muốn tôi nhận ra.
Tôi đột nhiên có chút chột dạ, bối rối chữa lại: “Làm sao em lại đi tìm người khác chứ? Trong mắt anh em là kiểu người như thế sao? Sao anh có thể suy đoán ác ý về vợ mình?”
Lục Minh Kỳ im lặng nhìn tôi vài giây, không cãi lại, chỉ hất cằm về phía tấm ảnh trên sàn: “Đó là từ đâu ra?”
“Một người bạn tặng.”
“Bạn nào?”
Tôi lắc đầu.
“Không muốn nói?”
“Anh hỏi làm gì?”
Lục Minh Kỳ không trả lời, ngược lại hỏi: “Hôm nay em đã đi đâu?”
“Đi uống trà chiều với bạn.”
“Đám bạn thân của em?” Lục Minh Kỳ nhướn mày: “Trương Loan?”
Tôi theo phản xạ lắc đầu: “Đừng đoán bậy, là người anh không quen.”
Lục Minh Kỳ im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp: “Có đàn ông nào ở đó không?”
“Có vài người, họ dẫn bạn trai theo.”
“Bạn trai…” Lục Minh Kỳ lặp lại từ này, giọng đầy vẻ mỉa mai: “Bạn trai trả lương hàng tháng?”
Tôi đá tấm ảnh qua một bên, để khỏi phải nhìn thấy nó.
“Trời ơi, chuyện như vậy trong giới còn thiếu sao? Sao phải phân biệt rõ ràng đến thế?”
“Cậu Đỗ Quân đó có đến không?”
“Không, chắc cậu ta chưa tìm được người tài trợ, đến là một người bạn cùng nhóm.”
Tôi nhấn mạnh lại: “Em không thích kiểu đó, hình ảnh qua chỉnh sửa, người thật nhìn không hề đẹp như vậy.”
Lục Minh Kỳ bắt ngay từ mà anh cho là quan trọng: “Nếu người thật đẹp trai thì em sẽ thích?”
Bảy ngày không gặp, chồng tôi có vẻ ngày càng muốn “bắt bẻ”.
Cứ tiếp tục tranh luận chỉ khiến mọi chuyện kéo dài mãi, nên tôi chủ động khoác tay anh, dẫn anh ra ngoài.
“Anh về lâu chưa? Đã ăn gì chưa?”
Lục Minh Kỳ không vùng vẫy, để tôi dắt anh đi đến phòng làm việc bên cạnh.
“Anh chắc chắn còn nhiều việc chưa làm xong, bây giờ tranh thủ làm đi, tối đỡ phải thức khuya. Em sẽ gọi đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?”
“… Gì cũng được.”
“Được rồi, để em chọn. Một lát nữa em đi tắm, khi đồ ăn đến anh ra mở cửa nhận nhé.”
Nói xong, tôi bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Minh Kỳ đi theo từng bước.
Tôi lại đẩy anh trở lại: “Thôi được rồi, anh ở đây đợi, em sẽ bảo họ đặt đồ ăn ở cửa, em tắm xong rồi sẽ ra lấy.”
Lục Minh Kỳ đáp: “Anh cũng muốn tắm.”
“Anh không phải vừa tắm xong sao?”
“Chưa, vừa cởi đồ xong nghe thấy tiếng nên mới ra ngoài.”
“Ồ, vậy anh đi tắm ở phòng khách nhé?”
Anh đang dỗi, tôi cũng chiều theo một chút, lập tức sửa lời: “Anh tắm ở phòng ngủ chính đi, em qua phòng khách.”
Lục Minh Kỳ lắc đầu: “Cùng tắm.”
“Hả?”
Anh nhắc lại: “Cùng tắm.”
9
Lục Minh Kỳ lừa tôi.
Khi anh bế tôi ra khỏi phòng tắm, tôi rõ ràng thấy bộ đồ tây anh đã thay ra nằm trong giỏ đồ bẩn.
Nhưng tôi cũng không tính toán với anh làm gì, người ta nói vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường lại làm hòa, Lục Minh Kỳ giờ đây tâm trạng đã khá hơn hẳn.
Anh lại bắt đầu dụi đầu vào tôi, chẳng hề nhẹ nhàng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người tôi, làm tôi sắp không thở nổi.
Tôi giơ tay đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi.
Thử thêm hai lần, anh không hài lòng, còn cắn nhẹ lên cổ tôi: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lúc.”
“Anh ôm lâu rồi.”
“Chưa đủ.”
Tôi đành thở dài.
Lục Minh Kỳ siết tôi chặt hơn: “Ở công ty một mình cả tuần, không được ôm em, anh khó ngủ lắm.”
Tôi cười: “Thế trước khi cưới, anh làm sao vượt qua được?”
Lục Minh Kỳ hài lòng hít lấy mùi hương từ mái tóc tôi, cả người vô cùng thư thái.
Người này… chẳng lẽ là thích mình?
Suy đoán này khiến tôi giật mình, tim đập loạn cả lên, vô thức rút tay khỏi vòng eo anh.
Lục Minh Kỳ không cho, hiếm khi bộc lộ vẻ trẻ con bướng bỉnh: “Ôm anh đi, Việt Linh, anh muốn em ôm chặt hơn.”
Tôi đành phải đặt tay trở lại.
Không phải chứ?
Sao lại thế này?
Lục Minh Kỳ thích tôi ư?
Nghĩ lại chuyện hôm đó trong xe, anh nghiêm túc giải thích rằng tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi, sau đó buồn bã trách móc rằng tim tôi là đá.
Càng nghĩ, càng thấy có gì đó rất giống như vậy.
Nhưng nếu anh thích tôi, thì câu chuyện này sẽ đi về đâu?
Nam chính là của nữ chính, nam phụ cũng là của nữ chính, nam ba, bốn, năm, sáu, bảy đều là của nữ chính.
Trái tim họ, làm sao có thể trao cho người phụ nữ khác?
Còn tôi chỉ là một nhân vật phản diện ác độc!
Lục Minh Kỳ hỏng cốt truyện rồi?
Hay là lỗi do tôi?
Trong đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, thì thầm nghe anh khẽ hỏi bên tai: “Vợ à, một tuần không gặp, em có nhớ anh chút nào không?”
Anh dịu dàng nũng nịu, khiến tôi thấy vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Mối quan hệ này khó khăn lắm mới dịu lại, tôi không muốn làm căng: “Có nhớ.”
“Nhớ đến mức nào?”
“Đêm không ngủ được.”
“Đồ nói dối.” Lục Minh Kỳ bật cười hai tiếng: “Anh thấy em sống một mình cũng vui vẻ đấy chứ.”
“Sao lại thế được? Anh không ở nhà, em ăn không ngon, ngủ không yên, gần như sắp ch/ế/t vì khó chịu.”
“Thế sao không nhắn tin cho anh?”
“Anh chẳng phải bận rộn sao?”
Anh khẽ hừ một tiếng, lại gọi tôi là đồ nói dối.
“Việt Linh, em không thể đối xử với anh như thế, biết không?”
Trán anh tựa vào hõm vai tôi, hơi thở nóng ấm phả lên da, nhồn nhột.
“Em không thể đối xử với anh như vậy, anh cũng là con người, biết buồn, biết đau, đôi lúc còn mong chờ em chủ động một chút, yêu anh nhiều hơn một chút.”
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng nóng ran lên.
Một mặt thấy chuyện yêu đương giữa vợ chồng hôn nhân sắp đặt này thật phi thực tế, mặt khác lại không thể ngăn cản cảm xúc xao xuyến dâng lên.
Thú thật, Lục Minh Kỳ hoàn toàn phù hợp với hình mẫu bạn đời lý tưởng của tôi.
Nếu chúng tôi bắt đầu từ một mối quan hệ bình thường, bây giờ có lẽ đã là một đôi tình nhân yêu thương nhau sâu đậm.
Lục Minh Kỳ chống tay nâng người lên, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Tôi cứ ngỡ anh muốn hôn.
Nhưng anh không hề làm thế. Thay vào đó, anh xoa đầu tôi, biểu cảm trở nên nghiêm túc chưa từng có.
“Vậy nên, ngày mai đi với anh đến bệnh viện, kiểm tra đầu óc kỹ lưỡng nhé?” Anh nói với vẻ chân thành.
Tôi: “?”
Anh đang nói linh tinh gì vậy?
You cannot copy content of this page
Bình luận