Chương 2:
30/11/2024
Chương 1:
30/11/2024
Chương 3:
30/11/2024
Chương 4:
30/11/2024
Chương 5:
30/11/2024
Chương 6:
30/11/2024
Chương 7:
03/12/2024
Chương 8:
03/12/2024
Chương 11:
03/12/2024
Chương 15:
03/12/2024
Chương 14:
03/12/2024
Chương 13:
03/12/2024
Chương 12:
03/12/2024
Chương 10:
03/12/2024
Chương 9:
03/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Năm thứ ba làm vợ của Lục Minh Kỳ, tôi vô tình ngã đầu và mở khóa ký ức nửa đời còn lại sớm hơn dự kiến.
Tôi là một nhân vật nữ phụ độc ác trong một câu chuyện ngọt ngào tập trung vào nữ chính được nhiều người cưng chiều.
Chồng tôi là nam thứ thâm tình, lặng lẽ bảo vệ nữ chính.
Em chồng là bạn trai cũ lăng nhăng của nữ chính.
Anh cả của chồng là nam chính bá đạo với đầy đủ quyền lực.
Còn tôi, cưới nam thứ, dòm ngó nam chính, tán tỉnh em chồng, và có ý định phô trương sức quyến rũ trước mặt hàng loạt nam phụ khác.
Tôi như mất trí, gây khó dễ cho nữ chính, làm trời làm đất cuối cùng cũng tự chuốc lấy cái ch/ế/t.
Nghe nói khi ch/ế/t, trong tay tôi vẫn nắm chặt nửa cái bánh hành nhặt từ thùng rác.
1
“Giang Việt Linh ch/ế/t giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc. Khi thi thể được phát hiện, trong tay cô vẫn nắm chặt nửa cái bánh hành nhặt từ thùng rác.”
“Tin tức truyền về Hải Thành, ai quen biết cô đều nói một câu rằng cô tự chuốc lấy kết cục này. Họ cười, chửi bới, rồi chỉ trong chớp mắt đã ném người đàn bà độc ác ấy ra khỏi tâm trí. Thêm một thời gian nữa thôi, sẽ chẳng còn ai nhớ đến cô nữa.”
Cái gì vậy?
Tôi vốn chẳng ăn bánh hành!
Lại còn là bánh nhặt từ thùng rác nữa!
Sáng sớm mà đi bôi nhọ ai vậy chứ?
Tôi giật mình ngồi bật dậy trên giường, đầu óc choáng váng, vội nằm xuống lại.
Tôi đã nằm trên giường năm ngày rồi, bị chấn động não nhẹ, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi yên tĩnh.
Năm ngày trước.
Đó là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của tôi và Lục Minh Kỳ, hai bên gia đình quyết định tổ chức hoành tráng.
Thứ nhất là để kỷ niệm ba năm liên hôn giữa hai nhà Lục và Giang.
Thứ hai là dự án hợp tác mới giữa hai nhà đã hoàn thành giai đoạn đầu, sắp đi vào quỹ đạo, cần một thời điểm và dịp thích hợp để công bố.
Không phải lễ hội, cũng không có sinh nhật của vị trưởng bối nào sắp tới, vì vậy tiệc kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ được đưa vào lịch trình.
Về ý kiến cá nhân của tôi và Lục Minh Kỳ thì, chẳng ai thèm quan tâm.
May mắn thay, cả hai chúng tôi đều là những người thực tế, và đã qua tuổi nổi loạn từ lâu.
Chỉ cần có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho bản thân và gia tộc, chúng tôi chắc chắn sẽ hợp tác nếu có thể.
Những việc không hợp tác được thì sẽ cố gắng hết sức mà phối hợp.
Diễn vai cặp vợ chồng hạnh phúc trong các buổi xã giao không biết đã làm bao nhiêu lần, đã quá thành thục rồi.
Hôm đó, tôi như thường lệ khoác tay Lục Minh Kỳ, cười dịu dàng đoan trang, cùng anh bước xuống từ cầu thang cao.
Điện thoại của Lục Minh Kỳ đột nhiên reo lên, là một đối tác quan trọng.
Anh bảo tôi xuống trước, đợi sau khi nghe điện thoại xong sẽ đến tìm tôi.
Là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, tất nhiên tôi không cần chồng phải luôn ở bên cạnh chăm sóc.
Tôi phất tay bảo anh cứ lo công việc trước, tôi tự xử lý tình huống này được mà.
Lục Minh Kỳ không yên tâm, nhắc nhở: “Giày cao gót, cẩn thận khi xuống cầu thang.”
Tôi liếc nhìn anh, hừ nhẹ: “Em không phải kẻ ngốc, OK?”
Sau đó tôi trượt chân, trước mặt Lục Minh Kỳ và toàn bộ khách khứa, lăn thẳng từ cầu thang xuống và mất ý thức ngay tại chỗ.
Lần sau tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ là bị chấn động não nhẹ, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục hoàn toàn.
Lục Minh Kỳ đứng bên cạnh hỏi bác sĩ các điều cần lưu ý.
Bác sĩ căn dặn: “Có thể sẽ có các triệu chứng buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa, ù tai, và có khả năng xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngược dòng, không nhớ được tình huống khi bị thương.”
Phát hiện tôi đã tỉnh, bác sĩ hỏi tôi vài câu.
Sau đó nói: “Có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng, những gì cần nhớ đều nhớ, không mất trí nhớ, chỉ còn chút buồn nôn nhẹ, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
Tôi cảm thấy có vấn đề lớn.
Rất lớn!
Dù không bị mất trí nhớ, nhưng trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh lộn xộn, rời rạc.
Tình trạng này kéo dài suốt năm ngày, các triệu chứng khác trên người đã dần thuyên giảm, chỉ có những ký ức kỳ lạ ấy không giảm mà còn ngày càng nhiều hơn.
Đến sáng nay, tôi gần như đã xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nếu những ký ức đó là thật, nếu tôi thực sự sống trong một cuốn tiểu thuyết, thì không nghi ngờ gì nữa, vai diễn của tôi là nữ phụ ác độc.
Lục Minh Kỳ là nam thứ thâm tình, lặng lẽ bảo vệ nữ chính.
Em trai anh, Lục Minh Tinh, là bạn trai cũ kiểu “chó sói” yêu hận đan xen với nữ chính.
Anh cả của anh, Lục Minh Lễ, là nam chính bá đạo đầy đủ mọi ưu điểm.
Nữ chính thì tôi không quen, nhưng ký ức cho tôi biết cô ta tên Liên Dung.
Một cô gái trẻ xuất thân bình thường, ngoại hình không nổi bật, nhưng nỗ lực vươn lên.
Lúc này, Liên Dung vừa tốt nghiệp đại học, đang trong thời gian chia tay lần thứ N và chiến tranh lạnh với Lục Minh Tinh.
Một thời gian nữa cô ta sẽ đi phỏng vấn tại tập đoàn Lục Thị, bắt đầu có sự giao lưu với nam chính và nam thứ.
Còn tôi, ngay từ lần đầu gặp nữ chính đã không hài lòng với cô ta chút nào.
Đặc biệt khi những người đàn ông xung quanh tôi bắt đầu để mắt đến cô ta, tôi bị lòng ghen tị che mờ mắt, nhiều lần gây phiền phức cho nữ chính.
Tôi là một người phụ nữ đã có chồng, có người chồng dịu dàng, điển trai nhưng lại không yêu thương, sống trong nhà họ Lục đã ba năm, đột nhiên lại nảy sinh tình cảm với anh cả của chồng.
Lục Minh Lễ với hình tượng si tình chung thủy, tất nhiên chẳng bao giờ nhìn tôi với thái độ tốt đẹp.
Sau nhiều lần bị hắn ta lạnh nhạt, tôi bắt đầu căm ghét nữ chính, trong một phút bốc đồng thậm chí còn chạy đi tán tỉnh bạn trai cũ của nữ chính – chính là em chồng tôi, Lục Minh Tinh.
Trời ơi! Ai cứu với!
Đây là cái thể loại phim truyền hình cẩu huyết tám giờ tối gì vậy chứ?
Giờ phim truyền hình cũng chẳng còn làm kịch bản như thế này nữa.
Thật sự vô lý và hoàn toàn không hợp với tính cách của tôi.
Tôi là người coi trọng tiền bạc hơn mạng sống, tình yêu đối với tôi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong giới này, chẳng có mấy cặp vợ chồng thật sự yêu thương nhau, phần lớn đều giống như tôi và Lục Minh Kỳ, chỉ là cặp vợ chồng bề ngoài.
Hôn nhân thương mại mà thôi, ai lại rảnh rỗi đến mức muốn tìm tình yêu thật sự trong chuyện này?
Năm tôi 20 tuổi, gia đình đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt, gặp Lục Minh Kỳ ba lần, chuyện kết hôn liền được các bậc trưởng bối định đoạt, trước khi cưới hai người nói chuyện tổng cộng chưa đến một trăm câu.
Mà có sinh ra tình yêu thì cũng là điều hoang đường.
Ba anh em nhà họ Lục nhìn bề ngoài đều rất ưa nhìn, đứng từ xa nhìn thấy cũng đã thấy dễ chịu rồi.
Nhưng Lục Minh Lễ và Lục Minh Tinh hoàn toàn không phải kiểu tôi thích, một người thì nghiêm nghị, cứng nhắc, nhàm chán; người kia thì nóng nảy, cứng đầu, muốn làm gì thì làm.
So ra, chồng tôi vẫn còn ổn hơn nhiều.
Lục Minh Kỳ phần lớn thời gian đều rất dịu dàng, khiêm tốn, có việc gì cũng ngồi xuống bàn bạc với mọi người, phải nói là rất kiên nhẫn.
You cannot copy content of this page
Bình luận