Ninh Khê

Chương 6

Chương trước

Chương sau

Đôi lông mày của anh ta hơi nhíu lại, khiến Phó Thi Nhã cảm thấy tim đập loạn nhịp, cô ta cố tình ho khan vài tiếng.

 

Quả nhiên, ánh mắt quan tâm của Kỷ Tu Tề lại quay về phía cô ta.

 

Phó Thi Nhã cố nở nụ cười:

 

“Em không sao. À, Tu Tề, em bị bệnh gì sao?”

 

Kỷ Tu Tề nghĩ một lúc rồi an ủi:

 

“Suy thận, nhưng anh đã bắt đầu tìm nguồn thận phù hợp cho em, không bao lâu nữa, em sẽ khỏe lại thôi.”

 

Trong mắt Phó Thi Nhã thoáng qua một tia kinh ngạc, tại sao lại không sử dụng thận của Ninh Khê?

 

Chẳng lẽ người đàn ông bên cạnh mình vẫn còn chút tình cảm với cô ta à? Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Thi Nhã dần u ám.

 

Điện thoại của Kỷ Tu Tề reo lên, anh ta ra khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại.

 

Vừa nói xong vài câu, anh ta chuẩn bị quay lại phòng bệnh thì ánh mắt chợt dừng lại ở hai người dưới lầu.

 

Ninh Khê đang tựa vào lòng Lê Kha, trông họ vô cùng hòa hợp và… đầy tình cảm.

 

Kỷ Tu Tề siết chặt điện thoại, quay người bước đi, trên gương mặt là cơn giận dữ.

 

 

Sau khi khóc xong, Ninh Khê nhìn vết nước trên vai Lê Kha, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

Lê Kha nhận thấy ánh mắt của cô, mỉm cười nói:

 

“Sao em khóc vậy? Vừa rồi Kỷ Tu Tề đã nói gì với em à?”

 

Ninh Khê hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu:

 

“Không có gì, đó là chuyện giữa tôi và anh ta thôi.”

 

Lê Kha không nên bị kéo vào mối hận thù giữa cô và Kỷ Tu Tề, cũng không nên lãng phí thời gian vì cô.

 

“Lê Kha, từ khi nào anh lại thích kiểu phụ nữ như thế này? Nếu anh nói sớm, tôi đã sớm tặng cô ta cho anh rồi.”

 

Không biết Kỷ Tu Tề đã bước tới từ khi nào, giọng điệu lạnh lùng châm chọc.

 

Ninh Khê đứng dậy, theo bản năng che chắn trước Lê Kha.

 

Hành động đó của cô làm Kỷ Tu Tề cảm thấy chướng mắt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

 

“Ninh Khê, tránh ra, trước khi tôi nổi giận.”

 

Lê Kha đưa tay kéo Ninh Khê lại, nhẹ nhàng nói:

 

“Kỷ Tu Tề, tôi nghĩ anh nên hiểu rõ một điều, anh và Tố Tố đã không còn bất cứ quan hệ gì. Cô ấy ở bên ai là tự do của cô ấy.”

 

Kỷ Tu Tề ngẩng đầu, cười lạnh từ tận đáy lòng:

 

“Lê Kha, cậu định dựa vào nhà họ Lê để chống lại tôi sao?”

 

Lê Kha thoáng giật mình, sau đó trong mắt anh ta u ám.

 

Anh ta nói:

 

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lê.”

 

Sắc mặt Kỷ Tu Tề trở nên lạnh lẽo:

 

“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa người phụ nữ này, nếu không, tôi không ngại từ bỏ mối hợp tác với nhà họ Lê đâu.”

 

Tay Ninh Khê rũ bên người siết chặt, mặc cho những móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cô cũng không cảm thấy đau.

 

“Lê Kha, anh đi đi, đây là chuyện giữa tôi và Kỷ Tu Tề, không liên quan gì đến anh.”

 

Ninh Khê bình thản nói.

 

Cô đã kết hôn với Kỷ Tu Tề nhưng không được gia đình anh ta đón nhận.

 

Vào tù, vì giữ thể diện mà gia đình cô vội vàng cắt đứt quan hệ.

 

Cô chưa bao giờ được lựa chọn, và cũng không thể ích kỷ để Lê Kha phải chọn cô.

 

Lê Kha vừa định nói điều gì đó, thì Ninh Khê bỗng quay lưng lại, hét lên:

 

“Anh đi đi! Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!”

 

Sau khi Lê Kha rời đi, Kỷ Tu Tề lạnh lùng nói:

 

“Ninh Khê, nhìn bộ dạng thê thảm này của cô, vậy mà còn có thể quyến rũ người khác, xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”

 

Ninh Khê nhìn chằm chằm anh, một luồng khí lạnh từ chân lan đến tim cô.

 

Cô khó nhọc lên tiếng:

 

“Kỷ Tu Tề, phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”

 

“Buông tha cho cô?”

 

Kỷ Tu Tề nhếch mép hỏi ngược lại, kéo cô lại gần, lạnh lùng nói:

 

“Cô dựa vào cái gì mà muốn tôi buông tha cho cô?”

 

“Từ hôm nay, làm nô lệ của tôi, lúc nào tôi gọi thì cô phải có mặt.”

 

Anh ta nói.

 

Ninh Khê cảm thấy trong lòng bừng lên một ngọn lửa, cô nhìn chằm chằm anh ta và hỏi:

 

“Nô lệ?”

 

Kỷ Tu Tề tiến lại gần, gần đến mức từ đôi mắt Ninh Khê có thể phản chiếu rõ nét gương mặt anh ta.

 

Sự lạnh lùng và chán ghét trong mắt anh ta hiện rõ đến cực điểm.

 

“Ninh Khê, cô nghĩ rằng sau khi đã làm những điều đó với tôi, cô vẫn còn tư cách để thương lượng sao?”

 

“Cô luôn miệng nói yêu tôi, nhưng kết quả thì sao? Cô dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, cô nghĩ tôi sẽ có một chút thương hại nào dành cho cô sao?”

 

“Dù có chuyện gì xảy ra, đó đều là do cô tự chuốc lấy, cô không có quyền trách bất cứ ai!”

 

Từng lời Kỷ Tu Tề thốt ra đều như những cú đánh nặng nề giáng vào trái tim Ninh Khê.

 

Cô từng nghĩ mình đã không còn cảm thấy đau, nhưng tuyệt vọng sau khi trái tim đã ch3t’ càng khiến nỗi đau thêm sâu sắc.

 

Ninh Khê dùng chút sức lực cuối cùng hỏi:

 

“Anh thực sự ghét tôi đến vậy sao?”

 

“Nếu không thì cô nghĩ sao? Ninh Khê, cô chưa bao giờ có quyền tự do. Dù sống hay ch3t’, cô chỉ là nô lệ của Kỷ Tu Tề tôi!”

 

 

“Tu Tề, đây là sao?”

 

Phó Thi Nhã kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng sau lưng Kỷ Tu Tề.

 

Kỷ Tu Tề ngồi trên ghế sofa, chỉ tay về phía Ninh Khê:

 

“Từ bây giờ, cô ta sẽ nghe lời em sai khiến.”

 

Ninh Khê đứng bên cạnh, cảm thấy sự nhục nhã đè nặng trên người cô, khiến cô cúi đầu xuống thật sâu, cảm giác xấu hổ và phẫn nộ không thể kiềm chế.

 

Trong mắt Phó Thi Nhã lóe lên một tia sắc sảo, nhưng cô ta vẫn giả vờ lúng túng nói:

 

“Tiểu Khê chăm sóc em ư? Việc này… không ổn lắm đâu.”

 

“Không có gì không ổn cả.”

 

Kỷ Tu Tề ngồi đó, giọng điệu lạnh lùng và thờ ơ:

 

“Một người phụ nữ từng ngồi tù, ở “Nguyệt Sắc” chỉ có thể làm nhân viên dọn dẹp. Để cô ta chăm sóc em là quá coi trọng cô ta rồi.”

 

Ninh Khê siết chặt bàn tay, ánh mắt dán vào sàn nhà, nhưng thứ cô thấy không phải là ánh sáng phản chiếu trên sàn bóng loáng, mà là một hố đen sâu thẳm giống như cuộc sống sau này của cô.

 

  Kỷ Tu Tề không ở lại lâu, trước khi rời đi, anh ta nói với Ninh Khê:

 

“Nếu Thi Nhã có bất cứ chuyện gì, thì cô biết hậu quả là gì rồi đấy.”

 

Sau khi anh ta đi, Phó Thi Nhã lập tức thay đổi thái độ, không còn vẻ yếu đuối, cô ta kiêu ngạo nói:

 

“Đi, rót cho tôi một ly nước.”

 

Ninh Khê máy móc rót nước, đưa ly cho Phó Thi Nhã.

 

Cô ta cầm lấy nhưng không uống, mà nhìn Ninh Khê như một kẻ thắng cuộc, mỉa mai:

 

“Chậc chậc, An tiểu thư nổi tiếng khắp thành phố C, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, thật đáng thương.”

 

Ninh Khê không muốn tranh cãi với cô ta, cũng chẳng buồn phản ứng. Cô chỉ đứng im lặng.

 

Phó Thi Nhã cười nhạt, đột nhiên hất cả ly nước vào mặt Ninh Khê, sau đó nói:

 

“Tôi khuyên cô đừng mơ mộng về Kỷ Tu Tề nữa. Có Xán Nhi ở đây, Kỷ Tu Tề sẽ chỉ thuộc về tôi.”

 

Nước làm tóc Ninh Khê ướt sũng, những giọt nước chảy xuống cằm cô, không làm cô trở nên lôi thôi, mà ngược lại, còn khiến cô có một vẻ đẹp bệnh hoạn, đến mức Phó Thi Nhã cũng phải thừa nhận rằng cô có sức hút khiến đàn ông phát điên.

 

Ninh Khê lùi lại hai bước, kìm nén cơn giận trong lòng, lạnh nhạt nói:

 

“Cô yên tâm, Kỷ Tu Tề chỉ có sự căm ghét đối với tôi. Dù có thế nào, tôi cũng không hèn hạ đến mức tự chuốc lấy nhục nhã đâu!”

 

Phó Thi Nhã hừ lạnh một tiếng:

 

“Thế thì tốt. Cút ra ngoài, đừng để tôi thấy cô nữa.”

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page