Ninh Khê

Chương 22

Chương trước

Chương sau

Thấy cô lưỡng lự, giáo viên ngay lập tức kéo Xán Nhi về phía mình và nói với vẻ cảnh giác:

 

“Thưa cô, nếu cô không phải là người thân của bé, chúng tôi không thể để cô đưa bé đi.”

 

Ninh Khê bất ngờ không biết phải nói gì, nhưng Xán Nhi đã tự động thoát khỏi tay giáo viên, bước tới nắm tay cô, nghiêm túc nói:

 

“Mẹ.”

 

Chỉ một từ ngắn ngủi, nhưng cảm giác mềm mại từ tay Xán Nhi khiến lòng Ninh Khê xáo trộn.

 

Cô bèn nói thẳng:

 

“Tôi là mẹ kế của bé.”

 

Sau khi xác nhận, giáo viên để Ninh Khê đưa Xán Nhi đi.

 

Cô dịu dàng nói với cậu bé:

 

“Hôm nay bố không thể đến đón con, chúng ta sẽ phải đi bộ một đoạn để về nhà, được không?”

 

Xán Nhi gật đầu, nắm chặt tay cô.

 

Cậu bé này hoàn toàn khác với sự hiếu động của Na Na.

 

Ninh Khê thầm thở dài, rồi nhẹ nhàng hỏi:

 

“Dì đưa con đi ăn chút gì nhé, con có muốn không?”

 

Đôi mắt Xán Nhi sáng lên, lần này cậu gật đầu rất nhanh.

 

Ninh Khê mỉm cười, tìm một quán ăn phù hợp với trẻ nhỏ. Không lâu sau, cô nhìn thấy một cửa hàng KFC và chỉ vào:

 

“Chúng ta ăn ở đó nhé?”

 

Ánh mắt bối rối của Xán Nhi khiến Ninh Khê ngạc nhiên.

 

Chẳng lẽ cậu bé chưa từng được ăn đồ ăn như vậy sao?

 

“Được rồi, chúng ta sẽ ăn ở đó, đi nào.”

 

Ninh Khê xoa đầu cậu bé và dắt tay cậu bước tới cửa hàng.

 

Lúc đó, một chiếc xe tải nhỏ bất ngờ lao ra từ ngã tư phía trước.

 

Không biết vì sao tài xế lại vượt đèn đỏ mà không hề quan tâm đến an toàn!

 

Khi Ninh Khê nhận ra thì chiếc xe đã gần đến sát bên.

 

Trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, Ninh Khê đẩy Xán Nhi về phía lề đường.

 

Còn cô thì bị chiếc xe tông mạnh ngã xuống đất, cơn đau nhói lên ngay lập tức ở chân phải…

 

Lúc này, Xán Nhi như bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Ninh Khê.

 

Nhìn thấy vệt máu trên đất, đôi mắt to tròn của cậu bé đầy sự hoảng loạn.

 

Tài xế chiếc xe tải nhỏ có vẻ sợ phải bồi thường, liền nhấn ga bỏ chạy mà không hề dừng lại.

 

Ninh Khê cố nén cơn đau dữ dội, nắm chặt tay Xán Nhi và nói với một người qua đường:

 

“Phiền anh gọi xe cứu thương giúp tôi…”

 

Rồi cô ngất lịm đi.

 

Trong một nhà máy bỏ hoang, Phó Thi Nhã đang nổi cơn thịnh nộ với người đàn ông trước mặt:

 

“Tôi đã đưa cho anh nhiều tiền như vậy, tại sao anh không gi*ết ch3t’ cô ta? Tôi giữ anh lại làm gì chứ!”

 

Người đàn ông trước mặt im lặng rít một điếu thuốc, hắn chính là tài xế của chiếc xe tải nhỏ!

 

Phó Thi Nhã tức đến phát điên:

 

“Tại sao anh không gi*ết được cô ta?”

 

Người đàn ông ném đầu lọc thuốc xuống, giọng nói trầm khàn:

 

“Bên cạnh cô ta có một đứa trẻ, tôi không muốn ra tay với trẻ con.”

 

“Đồ vô dụng!”

 

Phó Thi Nhã hét lên, ngồi phịch xuống ghế, trong đầu bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo.

 

 

Khi Kỷ Tu Tề nhận được tin tức, anh ta vội vàng rời khỏi bữa tiệc và chạy thẳng đến bệnh viện.

 

Thấy Xán Nhi ngồi ngoài hành lang, hoàn toàn không bị thương, anh ta liền kéo một y tá qua hỏi:

 

“Người phụ nữ đi cùng đứa bé đâu rồi?”

 

Y tá nhìn anh một cái rồi nói:

 

“Cô ấy đang trong ca phẫu thuật, nhưng anh không cần quá lo lắng, không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là chấn thương nặng ở chân, cần nghỉ ngơi vài tháng.”

 

“Cảm ơn.”

 

Kỷ Tu Tề thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống bên cạnh Xán Nhi, cơ thể anh ta như kiệt quệ.

 

Khi nhận được tin, anh ta cứ ngỡ rằng mình lại sắp mất cô một lần nữa…

 

Người đàn ông đưa tay xoa đầu Xán Nhi, nhẹ nhàng hỏi:

 

“Con có sợ không?”

 

Xán Nhi ngẩng lên nhìn anh, không dám nói gì.

 

Đã rất lâu rồi Kỷ Tu Tề không nói chuyện dịu dàng với cậu bé như thế này.

 

Cậu cũng không biết làm sao để diễn tả rằng mình đã từng gặp người đàn ông lái chiếc xe đó.

 

Chẳng bao lâu sau, Ninh Khê được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Kỷ Tu Tề vội vàng tiến tới hỏi:

 

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

 

“Bị gãy xương chân phải, nhưng không có tổn thương nghiêm trọng nào khác.”

 

Ninh Khê được Kỷ Tu Tề sắp xếp vào phòng bệnh tốt nhất.

 

Khi cô mở mắt, người đàn ông đang ngủ cạnh giường và Xán Nhi đang nằm trên chiếc giường gần đó là điều đầu tiên cô nhìn thấy.

 

Nếu không biết rõ hoàn cảnh, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.

 

Ninh Khê khẽ cựa mình, với tay kéo tấm chăn đắp cho Kỷ Tu Tề, nhưng hành động nhỏ ấy lại khiến anh ta thức giấc.

 

“Em tỉnh rồi? Em có muốn ăn gì không?”

 

Kỷ Tu Tề ngạc nhiên vui mừng nói.

 

Ninh Khê nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt của anh ta, không hiểu sao, sự quan tâm của anh ta không khiến cô thấy vui như cô đã tưởng.

 

“Tôi muốn ăn cháo, anh có thể mua thêm một phần cho Xán Nhi, nó chưa ăn gì cả.”

 

Ninh Khê khẽ nói.

 

Kỷ Tu Tề gật đầu và ra ngoài mua đồ ăn.

 

Ninh Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về vụ tai nạn, lòng cô không khỏi lo sợ.

 

Cô quay đầu định nhìn Xán Nhi, nhưng phát hiện cậu bé đã tỉnh.

 

“Con dậy rồi à? Có đói không? Bố con đi mua đồ ăn rồi.”

 

Ninh Khê mỉm cười.

 

Xán Nhi chậm rãi leo xuống giường, bước từng bước nhỏ đến trước mặt cô, khuôn mặt bé nhỏ đầy vẻ băn khoăn.

 

Ninh Khê kiên nhẫn nhìn cậu và hỏi:

 

“Sao vậy? Con sợ hả?”

 

Xán Nhi lắc đầu, cố gắng nghĩ cách nói ra một câu:

 

“Chú và mẹ quen nhau.”

 

Ninh Khê nghe xong không hiểu gì, nhưng cô biết “mẹ” mà Xán Nhi nói đến chính là Phó Thi Nhã, liền hỏi tiếp:

 

“Chú nào vậy?”

 

“Chú lái xe…”

 

Xán Nhi vừa nói vừa ra hiệu.

 

Ninh Khê mở to mắt đầy kinh ngạc, không tin nổi vào tai mình:

 

“Con nói là, người lái xe tông cô, quen mẹ của con à?”

 

Xán Nhi gật đầu.

 

Nếu những gì Xán Nhi nói là thật, thì vụ tai nạn này không phải tai nạn, mà là một vụ mưu sát có chủ đích.

 

Ninh Khê nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cô không chắc liệu mình có nên nói với Kỷ Tu Tề hay không.

 

Khi Kỷ Tu Tề bước vào phòng, Ninh Khê quyết định giữ chuyện này trong lòng.

 

Xán Nhi còn quá nhỏ, và trên con đường xảy ra tai nạn không có camera giám sát, nếu nói ra cũng không có cách nào buộc tội Phó Thi Nhã, ngược lại có thể khiến cô ta cảnh giác.

 

Ninh Khê không biết rằng, sự giấu diếm tạm thời này sẽ dẫn đến một cơn bão lớn trong tương lai…

 

Sau hai ngày ở bệnh viện, Kỷ Tu Tề đã đưa Ninh Khê về nhà, viện lý do rằng ở nhà sẽ thoải mái hơn.

 

Thực ra, anh ta chỉ muốn có thêm thời gian ở bên cô.

 

Do chân của Ninh Khê bị thương, Kỷ Tu Tề không biết xấu hổ đề nghị giúp cô tắm, và tất nhiên, cô từ chối thẳng thừng.

 

“Kỷ Tu Tề, anh cư xử nghiêm túc lại đi, nếu không tôi sẽ lập tức chuyển về căn hộ của mình!”

 

Ninh Khê đỏ mặt quát.

 

Chỉ một câu nói đã khiến vị tổng giám đốc lừng lẫy của Kỷ Thị ngoan ngoãn như một chú thỏ.

 

Nửa tháng trôi qua, Ninh Khê gọi cho Lê Kha nhưng chưa một lần được trả lời.

 

Hôm đó, khi cô đang nằm trong vườn phơi nắng, nhẹ nhàng kể chuyện cho Xán Nhi nghe, thì điện thoại reo.

Hết Chương 22.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page