Ninh Khê

Chương 21

Chương trước

Chương sau

Khi nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ đứng ở cửa, anh nói:

 

“Tiểu Khê, về nhà với anh đi.”

 

Ninh Khê dường như nhận thấy có điều gì đó khác lạ trên khuôn mặt anh ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Kỷ Tu Tề đã trở lại bình thường, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

 

“Tại sao?”

 

Ninh Khê hỏi.

 

Kỷ Tu Tề hơi lúng túng, rồi thản nhiên nói:

 

“Gần đây có một nhóm khủng bố xuất hiện ở C thị, anh không yên tâm để em ở đây.”

 

Ninh Khê nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng Kỷ Tu Tề đã quyết định giấu cô, nên không thể để lộ bất cứ điều gì.

 

Anh ta đứng đó, điềm tĩnh để cô đánh giá mình.

 

Một lát sau, Ninh Khê lên tiếng:

 

“Không, giữa chúng ta bây giờ không có quan hệ gì cả, anh không cần phải lo cho tôi đến mức đó. Hơn nữa, Lê Kha sẽ không để tôi gặp chuyện gì đâu.”

 

Nghe đến cái tên đó, trái tim Kỷ Tu Tề chợt nhói đau, bởi sự tin tưởng mà cô dành cho Lê Kha là quá lớn, hơn cả điều anh ta nghĩ.

 

“Hiện Lê Kha không ở C thị.”

 

Ninh Khê nghe vậy, liền lấy điện thoại gọi cho Lê Kha, nhưng chỉ nhận được tiếng chuông mà không ai trả lời.

 

Điều này khiến cô lo lắng, cảm giác như có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

 

“Đừng gọi nữa, có lẽ anh ấy không tiện nghe máy. Đi theo anh về thôi.”

 

Kỷ Tu Tề nói.

 

Nghĩ đến việc anh ta làm tất cả chỉ để đảm bảo an toàn cho mình, Ninh Khê dịu giọng:

 

“Được, anh đợi tôi thu dọn đồ.”

 

Kỷ Tu Tề gật đầu, khi cô quay lưng đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Ở bên kia, Lê Kha nhìn điện thoại liên tục sáng lên trên bàn, nhắm mắt lại đầy đau khổ.

 

Tố Tố, hẹn gặp lại em ở kiếp sau.

 

Nửa giờ sau, Ninh Khê mang theo hành lý và cùng Kỷ Tu Tề trở về nhà họ Kỷ.

 

“Phòng của tôi ở đâu?”

 

Vừa vào nhà, Ninh Khê hỏi.

 

Kỷ Tu Tề đã chuẩn bị sẵn, chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng của anh ta và nói:

 

“Ở đó.”

 

Ninh Khê bước vào, nhìn quanh thấy trên bàn bày hoa nhài, bộ ga trải giường cũng là màu sắc mà cô yêu thích, rõ ràng là đã được chuẩn bị rất chu đáo.

 

“Nếu có gì không hài lòng, em cứ nói với người hầu, anh sẽ bảo họ chuẩn bị lại.”

 

Kỷ Tu Tề bước đến gần, vòng tay qua eo cô, giọng nói của anh ta dịu dàng chưa từng có.

 

Ninh Khê khẽ lùi lại một chút, nghiêm túc nói:

 

“Không cần phiền đâu, tôi sẽ không ở lâu.”

 

Sắc mặt Kỷ Tu Tề lập tức lạnh lại, giọng điệu kiên quyết và cố chấp:

 

“Tiểu Khê, em nhất định sẽ không rời khỏi đây.”

 

“Anh ra ngoài đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

 

Ninh Khê không đáp lại lời anh ta, cô đẩy anh ta ra khỏi phòng.

 

Kỷ Tu Tề đứng lặng lẽ ở hành lang, bóng dáng anh ta trở nên cô độc, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì từ bên trong.

 

Khi tiếng bước chân quen thuộc rời xa, Ninh Khê nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ về Lê Kha.

 

Quen biết bao năm nay, Lê Kha chưa từng không bắt máy của cô.

 

Liệu anh ấy có gặp phải chuyện gì không?

 

Mang theo nỗi lo lắng và mệt mỏi, Ninh Khê trải qua một đêm rất bất an.

 

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con.

 

Trong cơn mơ màng, cô như trở lại những ngày còn bên Na Na, vội vàng mặc quần áo và đi theo tiếng khóc.

 

Trong phòng trẻ con, Xán Nhi đang ngồi trên sàn khóc rất đau lòng, những người giúp việc đứng quanh đó nhưng không biết phải làm gì.

 

Ninh Khê nhìn đứa trẻ, lòng cô như nhìn thấy hình ảnh Na Na ngày nào, vô thức đi đến ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

“Sao vậy? Gặp ác mộng à? Nói với mẹ nào, được không?”

 

Cậu bé chỉ vì sự ra đi của Phó Thi Nhã mà cảm thấy bị bỏ rơi.

 

Lúc này, trong vòng tay của Ninh Khê, cậu cảm nhận được một sự ấm áp mà trước đây chưa từng có.

 

Phó Thi Nhã chưa bao giờ dịu dàng dỗ dành cậu như vậy, cô ta chỉ coi cậu bé là công cụ để giữ chân Kỷ Tu Tề.

 

Ninh Khê vẫy tay cho người giúp việc lui ra, rồi cầm lấy khăn tay lau khô nước mắt trên mặt Xán Nhi, vuốt nhẹ đầu cậu bé và nói:

 

“Không khóc nữa nhé?”

 

Xán Nhi ngơ ngác nhìn cô và thật sự ngừng khóc.

 

Đôi mắt của cậu bé sáng ngời và trong trẻo, Ninh Khê nâng khuôn mặt nhỏ bé của cậu lên, đôi mắt cô đỏ hoe, thầm thì:

 

“Na Na…”

 

Không biết từ khi nào, Kỷ Tu Tề đã đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng, trong lòng anh ta dấy lên từng cơn đau.

 

Trong lòng Ninh Khê, cái ch3t’ của Na Na là một vết thương không thể chạm tới, cũng là hố sâu ngăn cách giữa họ không thể nào lấp đầy.

 

Kỷ Tu Tề nói:

 

“Có vẻ như Xán Nhi rất thích em.”

 

Ninh Khê giật mình khi thấy anh ta, vội lau nước mắt và nói:

 

“Có lẽ vậy. À, tại sao Phó Thi Nhã không ở bên cạnh thằng bé?”

 

Kỷ Tu Tề không muốn nhắc đến người phụ nữ đó, chỉ thản nhiên nói:

 

“Anh đã bảo cô ta rời đi. Ở bên cô ta, Xán Nhi chẳng có chút lợi ích gì.”

 

Ninh Khê cảm thấy đây là chuyện gia đình của Kỷ Tu Tề, nên cô không tiện hỏi thêm.

 

Để tránh phải ở riêng với anh, cô cúi đầu hỏi Xán Nhi:

 

“Chúng ta xuống ăn sáng nhé?”

 

“Vâng.”

 

Sau khi ăn sáng, Ninh Khê rời khỏi nhà họ Kỷ và trực tiếp đến nhà họ Lê.

 

“Chú Lê, anh Lê Kha đâu ạ? Cháu gọi anh ấy mãi mà không được.”

 

Cô không muốn mất thời gian vào những lời hỏi thăm xã giao, cảm giác hoang mang trong lòng khiến cô lập tức hỏi thẳng.

 

Lê Trọng tỏ ra ngạc nhiên:

 

“Kha nó không nói với cháu sao? Hình như nó ra nước ngoài có việc, chúng tôi cũng vừa mới nhận được thư.”

 

“Thì ra là thật.”

 

Ninh Khê thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lê Kha thực sự có việc gấp nên không kịp báo.

 

Sau khi chào tạm biệt hai ông bà, cô trở về công ty.

 

Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ Kỷ Tu Tề.

 

Qua điện thoại, âm thanh rất ồn ào, nghe như ở một nơi đông người.

 

“Tiểu Khê, em giúp anh đi đón Xán Nhi được không? Anh có tiệc rượu, không thể rời đi được.”

 

Kỷ Tu Tề lớn tiếng nói.

 

“Được rồi, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.”

 

Không nói gì thêm, Ninh Khê cầm túi xách và rời đi.

 

Trên đường ra khỏi công ty, một nhân viên gọi cô lại:

 

“Giám đốc An, dự án của Lê tổng hình như chưa được tiếp tục, cô muốn xử lý thế nào?”

 

Ninh Khê dừng bước, xoa nhẹ thái dương, lòng đầy nghi hoặc. Sự hoài nghi trong cô lại nổi lên.

 

Rốt cuộc Lê Kha đang có chuyện gì?

 

Anh ấy luôn là người cẩn trọng và chu đáo, chưa bao giờ bỏ dở công việc mà không sắp xếp người tiếp quản. Điều này chưa từng xảy ra.

 

“Cô hãy bảo phó tổng sắp xếp người xử lý đi.”

 

Khi đến địa chỉ mà Kỷ Tu Tề đã gửi, hầu hết mọi người trong trường mẫu giáo đã về hết.

 

Khi cô nhìn thấy Xán Nhi đứng cô đơn một mình, trong lòng cô trào dâng một cảm giác không nói thành lời.

 

Cô bước tới, một giáo viên dắt tay Xán Nhi hỏi:

 

“Cô là mẹ của bé à?”

 

Ninh Khê lễ phép đáp:

 

“Không, tôi… có thể coi là…”

 

Cô ngừng lại, không biết phải nói thế nào.

 

Là vợ cũ của bố thằng bé, hay là mẹ kế?

Hết Chương 21.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page