Chương 1
26/09/2024
Chương 2
26/09/2024
Chương 3
26/09/2024
Chương 4
26/09/2024
Chương 5
26/09/2024
Chương 6
27/09/2024
Chương 7
27/09/2024
Chương 8
27/09/2024
Chương 9
27/09/2024
Chương 10
27/09/2024
Chương 11
28/09/2024
Chương 12
28/09/2024
Chương 13
28/09/2024
Chương 14
28/09/2024
Chương 15
28/09/2024
Chương 16
29/09/2024
Chương 17
29/09/2024
Chương 18
29/09/2024
Chương 19
29/09/2024
Chương 20
29/09/2024
Chương 21
29/09/2024
Chương 22
29/09/2024
Chương 23
29/09/2024
Chương 24
29/09/2024
Chương 25
29/09/2024
Lâm Ngạo ngăn Kỷ Tu Tề lại rồi nói:
“Chị dâu, chị và A Tề chưa ly hôn, làm sao Lê Kha lại là chồng chị được?”
Lê Kha, người ngồi yên nãy giờ, lên tiếng:
“Tôi và Tố Tố đã đăng ký kết hôn từ hơn hai năm trước, cho đến giờ đã được hai năm tám tháng và hai mươi bốn ngày. Nếu các người không tin, có thể kiểm chứng.”
Mỗi một câu của Lê Kha, sắc mặt của Kỷ Tu Tề lại tối sầm hơn một chút, đến cuối cùng, vẻ mặt anh ta đã đầy u ám, như sắp có bão.
Bốn người ngồi trong im lặng, Kỷ Tu Tề đưa ánh mắt nhìn về phía Ninh Khê, trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút ấm áp.
Cô ấy vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là vẫn còn hy vọng, đúng không?
Kỷ Tu Tề đứng dậy, lạnh nhạt nói:
“Nếu đây là lựa chọn của em, anh sẽ không nói gì. Nhưng việc anh theo đuổi em lại từ đầu, chắc sẽ không ai ngăn cản được.”
Nói xong, anh ta quay sang Lê Kha, ném cho anh một ánh mắt thách thức, rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi hai người rời đi, Ninh Khê như một quả bóng xì hơi, mềm nhũn xuống ghế, cười khổ nói:
“Anh hại tôi còn chưa đủ hay sao?”
Lê Kha không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Khi Phó Thi Nhã nhìn thấy Ninh Khê, khuôn mặt cô ta như thể gặp ma, không phải người đã ch3t’ rồi sao? Sao bây giờ lại sống lại!
Phó Thi Nhã sợ hãi đến mức còn nhìn cả cái bóng của Ninh Khê để chắc chắn.
Khi nhìn thấy Kỷ Tu Tề bước ra khỏi Ende, Phó Thi Nhã vội vã thanh toán rồi về nhà.
Vừa về đến nhà, cô ta lập tức chạy vào phòng mình để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn.
Kỷ Tu Tề vừa rời khỏi cửa hàng đó, còn Ninh Khê thì ở bên trong cười nói với một người đàn ông khác.
Nhớ lại vẻ mặt của anh ta khi đó, rất có thể anh ta không có được gì từ Ninh Khê.
Phó Thi Nhã nghĩ đến đây, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Ninh Khê không trở về, mọi chuyện vẫn còn cơ hội.
Kỷ Tu Tề ngồi trong phòng làm việc với đầy tức giận, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến những hành động thân mật của Ninh Khê và Lê Kha, càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, anh ta hung hăng quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất.
Lâm Ngạo ngồi cách đó không xa, nhìn thấy dáng vẻ tức giận ngút trời của bạn mình, buồn bã nói:
“A Tề, thôi bỏ đi. Ninh Khê đã lấy chồng rồi, dù cậu có tức giận thế nào thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi.”
“Lâm Ngạo, tôi không thể buông bỏ được, tôi không thể! Cậu có hiểu không? Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy ở bên người khác, tôi phát điên lên mất!”
Lâm Ngạo thầm đếm trong lòng, đây có lẽ là câu dài nhất mà Kỷ Tu Tề đã nói kể từ khi hai người quen biết nhau.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói:
“Cậu không thể buông, nhưng Ninh Khê, có vẻ như cô ấy đã buông rồi.”
Một câu nói như dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa giận dữ của Kỷ Tu Tề, thay vào đó là cảm giác đau đớn, như hàng ngàn con sâu đang cắn rứt trái tim anh ta.
Đúng vậy, ánh mắt cô ấy nhìn mình, không còn chút tình yêu ấm áp như trước đây, như thể nhìn một người bạn đã lâu không gặp, không, còn tệ hơn cả bạn!
Nhìn Kỷ Tu Tề ngồi đó với vẻ tuyệt vọng, Lâm Ngạo không đành lòng, cũng không biết nói gì thêm, chỉ tiến đến vỗ vai anh ta và nói:
“Thôi bỏ đi.”
—
Kỷ Tu Tề im lặng rất lâu, không ai biết anh ta đang nghĩ gì trong lòng, cuối cùng anh ta khẽ lên tiếng:
“Dù hy vọng có mong manh, tôi vẫn phải thử. Tôi không tin cô ấy đã thực sự buông bỏ!”
…
Ninh Khê nghĩ đã lâu rồi cô chưa về nước, đối diện với thành phố nơi mình đã sống hơn hai mươi năm, cô quyết định sẽ ở lại lâu hơn để tiện xử lý công việc mở rộng cửa hàng và hợp tác kinh doanh.
Ende đã hoạt động trong những năm qua và đạt được một chút danh tiếng trong thị trường bánh ngọt.
Ninh Khê không ngần ngại mua hẳn một tầng của tòa nhà làm trụ sở công ty.
Lê Kha đùa:
“Tố Tố của chúng ta giờ cũng là một tiểu phú bà rồi.”
Ninh Khê mỉm cười không đáp, hỏi lại:
“Anh không về nhà họ Lê thăm cha mẹ anh à?”
“Ừm…”
Lê Kha giả vờ đăm chiêu, sau đó nói:
“Nhưng cha mẹ anh muốn gặp con dâu, chứ không phải anh.”
Sắc mặt Ninh Khê hơi thay đổi, định nói gì đó thì Kỷ Tu Tề bất ngờ đẩy cửa bước vào.
“Kỷ Tổng, không mời mà đến hình như không phải phong cách của anh.”
Lê Kha lạnh lùng nói, dù thời gian trôi qua bao lâu, Kỷ Tu Tề vẫn luôn là cái gai ngáng giữa anh và Tố Tố, nên khi nhìn thấy anh ta, Lê Kha không thể có vẻ mặt thân thiện.
Kỷ Tu Tề thản nhiên ngồi xuống: “Lê thiếu gia nói vậy không đúng. Phong cách có thể thay đổi mà, hơn nữa tôi cũng không phải không mời mà đến, thiệp mời ở tay cô ấy đấy.”
Ninh Khê vẫn ngồi im, mặt không cảm xúc hỏi:
“Tập đoàn Kỷ thị muốn hợp tác với Ende sao?”
Kỷ Tu Tề gật đầu, tỏ vẻ hiển nhiên:
“Đúng vậy, công ty của vợ tôi, tôi dĩ nhiên phải hết lòng ủng hộ.”
“Kỷ Tu Tề, anh từ khi nào trở nên vô liêm sỉ thế này, ai là vợ anh!”
Ninh Khê tức giận ném tài liệu trong tay xuống bàn, nhìn anh ta với ánh mắt đầy căm hận.
Nhưng mức độ tức giận này đối với Kỷ Tu Tề không đủ.
Anh ta điềm tĩnh ngồi đó, khóe miệng nở một nụ cười gian tà, ánh mắt sáng ngời và dịu dàng.
“Tất nhiên là em rồi.”
“Kỷ Tu Tề, hôm qua tôi đã nói rất rõ, tôi và Lê Kha đã là vợ chồng. Hy vọng anh đừng tiếp tục đeo bám nữa.”
Ninh Khê không hề dao động, lạnh lùng nói.
“Được.”
Bất ngờ thay, Kỷ Tu Tề dễ dàng đồng ý, rồi chuyển sang chủ đề khác:
“Vậy chúng ta bàn về hợp tác nhé.”
Anh ta nhìn sang Lê Kha, cười như không cười mà nói:
“Lê thiếu gia, đây là chuyện cơ mật của công ty, tôi nghĩ anh nên tránh ra.”
Lời nói hợp lý, ngay cả Ninh Khê cũng không thể phản bác, Lê Kha đành bất đắc dĩ ra ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người trong văn phòng, Kỷ Tu Tề cảm thấy không khí dễ chịu hơn rất nhiều, nụ cười trên gương mặt anh ta càng hiện rõ.
Nhưng Ninh Khê không có tâm trạng tốt như vậy, ở chung với Kỷ Tu Tề trong một không gian khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ cần cử động một chút cũng thấy không yên.
“Ninh Khê, cô làm được mà.”
Cô tự nhủ với mình trong lòng.
“Không biết Kỷ Tổng muốn hợp tác với chúng tôi vì thấy công ty chúng tôi có điểm gì đặc biệt?”
Ninh Khê theo thủ tục hỏi.
Ánh mắt Kỷ Tu Tề rực lửa, thẳng thắn nói:
“Là em.”
Ninh Khê bị nghẹn lời, gương mặt lộ rõ vẻ giận dữ:
“Kỷ Tu Tề, nếu anh còn tiếp tục đùa giỡn như vậy, thì hợp tác này không cần nữa.”
You cannot copy content of this page
Bình luận