Những Người Bất Tử

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Chương 7:

Giả vờ như không có gì xảy ra, mỉm cười nói: “Tôi đoán chắc tối qua hai người mệt lắm nhỉ, nên mới để hai người ngủ thêm chút. Ngủ ngon chứ?”

 

Quý Văn Giản nửa đêm đầu còn ở bên tôi, nửa đêm sau lại đi tìm Diệp Đình Đình, không mệt mới lạ. 

 

Hắn đáp ngắn gọn: “Ngủ khá tốt.”

 

Có lẽ vì sự tin tưởng bấy lâu nay và tính cách thoải mái của tôi khiến họ buông lỏng cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã tự nhiên khoác tay tôi, một trái một phải cùng đi xuống cầu thang.

 

Buổi tiệc tối được tổ chức ở sân viện rộng lớn, số người tham dự quá đông, phòng khách cũng không thể chứa hết.

 

Vừa bước xuống dưới, cả hai liền sững sờ trước khung cảnh trước mắt.

 

Nhìn các vị tổ tiên đang nhảy múa trên bãi cỏ, Quý Văn Giản tò mò hỏi: “Thiến Thiến, đây đều là họ hàng nhà em hả? Sao ai cũng trẻ như vậy?”

 

Tôi khẽ cười: “Làm nhiều thẩm mỹ thôi.”

 

Diệp Đình Đình đứng bên cạnh, giọng đầy ghen tỵ xen vào: “Tôi hiểu rồi, nhà giàu ai cũng như vậy cả.”

 

Cô ta sai rồi.

Chúng tôi thực ra rất bận rộn.

Nhiều vị tổ tiên vì đã quá chán ngán với vẻ ngoài không bao giờ thay đổi nên từ lâu đã chẳng buồn chăm sóc da nữa.

 

Khi ba chúng tôi xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.

Bố tôi, với phong thái lịch lãm, chậm rãi tiến về phía Diệp Đình Đình, ưu nhã cúi người thi lễ: “Tôi có thể mời vị tiểu thư xinh đẹp này nhảy một điệu được không?”

 

Diệp Đình Đình cố gắng che giấu vẻ phấn khích, giả vờ giữ kẽ đáp lại: “Rất sẵn lòng.”

 

Nói xong, cô ta tỏ ra e lệ, nhưng vẫn theo sát bố tôi bước về phía hồ bơi đang phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

 

Hai người trông có vẻ đang tiến triển rất nhanh.

Không biết bố tôi đã nói gì, mà Diệp Đình Đình cười đến mức nghiêng ngả, khoảng cách giữa cô ta và bố tôi cũng ngày càng gần hơn.

 

Bên cạnh họ, mẹ tôi đang cầm một miếng bò bít tết.

Vừa thong thả cắt từng miếng, vừa mỉm cười nhìn về phía họ.

 

Chỉ có tôi biết, đằng sau nụ cười đầy thiện ý ấy, mẹ đang thầm tính toán làm cách nào để thưởng thức Diệp Đình Đình như một món ăn ngon miệng.

Mẹ vẫn thường nói rằng, so với thịt lợn, thịt ng.ư.ờ.i mới là ngon nhất.

Đặc biệt là… thịt của những cô gái trẻ.

 

Tôi quay sang Quý Văn Giản, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Quý Văn Giản, anh thấy Đình Đình và anh trai em có xứng đôi không?”

 

Hắn uống một ngụm rượu lớn, vẻ mặt u ám đến cực điểm: “Tàm tạm.”

 

Xem ra hắn đang rất bực bội, đúng là nên tìm chút “niềm vui” cho hắn rồi.

Một ngày đặc biệt như hôm nay, mọi người phải vui vẻ mới đúng chứ.

 

Vì vậy, tôi chỉ về phía một mỹ nhân đang nhảy múa hết mình, giới thiệu: “Đó là bà nội của em…”

 

“Người bên cạnh là ông nội em.”

“Còn kia là bà cố nội của em…”

“Và kia nữa, là bà cố của bà cố của em…”

 

Càng nói, sắc mặt của Quý Văn Giản càng thêm phần đặc sắc.

Hắn nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ ngốc, nhíu mày nói: “Thiến Thiến, em đang đùa cái gì vậy? Trò đùa này không buồn cười đâu.”

 

Tôi chớp chớp mắt, cười vô cùng tự nhiên: “Em đâu có đùa.”

 

13.

 

Lời vừa dứt, tiếng nhạc bỗng ngừng lại.

Tất cả những nam thanh nữ tú trên sân cũng dừng nhảy múa, cùng nhau hướng ánh mắt về sân khấu, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng.

 

Mẹ tôi trong chiếc váy voan trắng, ung dung bước lên sân khấu.

Bà ấy đứng bên chiếc micro, mỉm cười nhìn khắp đám đông rồi dịu dàng cất giọng: “Thưa quý vị, hôm nay là ngày vui của nhà tôi – không chỉ là đêm tân hôn của con gái tôi, mà còn là sinh nhật tuổi hai mươi của con bé…”

 

Quý Văn Giản bên cạnh không nhịn được, quay sang hỏi: “Thiến Thiến, sao em lại sinh nhật hôm nay? Chẳng phải sinh nhật em là tháng Một à?”

 

Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không đúng, sinh nhật của em luôn là ngày mùng 9 tháng Một mà.”

Rất nhiều năm trước, từng có những yêu đạo bắt cóc trẻ em chưa trưởng thành trong gia tộc chúng tôi để luyện đan.

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page