Trẻ lắm à?
Dù gì đi nữa, mẹ tôi đã hơn một trăm tuổi rồi cơ mà.
Tính theo tuổi của cơ thể, chỉ mới hai mươi, bằng tuổi tôi.
Tôi mỉm cười: “Ôi trời, là nhờ chăm sóc tốt thôi, sau này em cũng sẽ trẻ như vậy đấy!”
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt tôi thoáng thấy Diệp Đình Đình cứ nhìn chằm chằm vào bố tôi, đôi mắt rực sáng đến mức không thể dời đi.
Cũng phải thôi, dù Quý Văn Giản còn trẻ và trông không tệ, nhưng so với bố tôi thì vẫn còn kém xa.
Bố tôi đã trải qua bao năm tháng, tích lũy được khí chất sâu sắc và từng trải.
Khuôn mặt ấy, dù đã dừng lại ở độ tuổi 30, nhưng vẫn giữ được nét tuấn mỹ hoàn hảo nhất.
Tất nhiên, một tên nhóc còn non nớt như Quý Văn Giản chẳng thể nào so sánh được.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Diệp Đình Đình, sắc mặt bố tôi đã dần lạnh đi.
Tôi vội vàng cười, nói: “Nào, để em dẫn hai người lên thử đồ trước đã.”
11.
Vừa xoay người, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thiến Thiến, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tôi cười đáp lại: “Cảm ơn chị họ, nhưng chị quên chúc mừng em tân hôn hạnh phúc rồi.”
“Hả? Chồng em tối nay sẽ phải c.h.ế.t thôi, có gì mà chúc mừng chứ?”
Chị họ tôi nói với vẻ mặt đầy hứng thú, khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve con rắn bạc đang nằm trong lòng mình.
Con rắn nhỏ lè lưỡi liên tục, ánh mắt sắc lạnh như đang tìm kiếm con mồi.
Toàn thân tôi nổi hết da gà, bất giác rùng mình.
Quả thực, sau khi sở hữu thân thể bất tử, người trong gia tộc chúng tôi ai nấy đều phát triển những sở thích kỳ quái và đáng sợ của riêng mình.
Mẹ tôi chỉ thích g.a.n tươi mới, đó đã được coi là sở thích nhẹ nhàng nhất rồi.
Có người lại thích nh.ả.y xuống vách núi, nằm chắn đường ray tàu…
Có người chọn cách sống lâu năm dưới đáy nước…
Lại có người thích g.i.ế.t người, ch.ặ.t x.á.c, rồi nghiên cứu cấu tạo cơ thể người…
Tóm lại, cuộc sống bất tử thì vừa dài đằng đẵng, vừa nhàm chán, nên ai cũng phải tìm chút niềm vui riêng cho mình.
Sau vài lời xã giao, mọi ánh mắt đều đổ dồn về màn hình lớn trên tường.
Màn hình bật lên, trong lúc xác nhận cửa phòng đã khóa kỹ, Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình nhanh chóng ôm lấy nhau và hôn say đắm.
Có lẽ vì muốn trút hết oán giận trong lòng, Diệp Đình Đình ra sức quyến rũ Quý Văn Giản.
Chẳng bao lâu sau, hai người họ đã không mảnh vải che thân, lăn lộn trên chính chiếc giường của tôi.
Quý Văn Giản ghé sát người Diệp Đình Đình, khẽ bật cười: “Em đúng là hư hỏng thật đấy…”
“Chậc…”
Trong đám đông vang lên những tiếng cười nhạo không chút che giấu.
Có người chế giễu: “Thiến Thiến à, chồng con không ổn lắm đâu!”
Lại có người nhìn sang bố tôi, nói đùa: “Vẫn là mẹ của con có mắt nhìn người hơn.”
Tôi khẽ gật đầu, đồng tình đáp lại: “Ai mà nói không phải chứ?”
Giữa một bầu không khí đầy tiếng cười, chỉ có dì tôi – người đã lâu không gặp – là mang vẻ mặt buồn bã nhìn tôi.
Dì khẽ hỏi: “Con không hận bọn họ sao? Nếu không sinh ra trong gia tộc Thời này, chúng ta đã có thể có được những chuyện tình bình thường.”
12.
Rất nhanh đã đến buổi tối, tôi đích thân đến gõ cửa, mời Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình xuống ăn cơm.
Trong căn phòng tràn ngập thứ mùi mờ ám còn sót lại sau cuộc hoan ái, kể cả khi bọn họ đã mở cửa sổ để thông gió từ trước, nhưng khứu giác của tôi từ lâu đã rất nhạy bén.
Xem ra, sau đêm nay, mọi thứ trong căn phòng này đều phải thay mới.
Vừa khéo, tôi đang có quá nhiều tiền mà chẳng biết tiêu vào đâu.
“Xuống ăn cơm thôi.”
Diệp Đình Đình hơi hoảng hốt, vừa sửa sang lại quần áo, vừa ấp úng nói: “Thiến Thiến, chúng tôi…”
Cô ta có chút lúng túng.
Một nam một nữ ở trong phòng cả buổi chiều không ra ngoài, khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ nhiều.
Nhưng tôi thì không, vì tôi đã xem toàn bộ buổi “phát sóng trực tiếp” rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận