Đề nghị của tôi khiến cả hai người họ giật nảy mình.
Bọn họ vội vàng liếc nhìn nhau, sợ rằng bí mật đã bị bại lộ.
Diệp Đình Đình cố gượng cười, nói: “Thiến Thiến, sao có thể như vậy được? Hôm nay là ngày trọng đại của cậu và A Giản… à không, là của cậu và chồng cậu, sao mình có thể chụp với anh ấy được chứ?”
Quý Văn Giản rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, rồi cũng giả vờ không vui mà nói: “Đừng đùa nữa.”
Tôi cười hì hì đáp lại: “Em đâu có đùa.”
“Đình Đình ngày nào cũng nói rằng mình không thích đàn ông, cả đời này chẳng muốn kết hôn. Anh mau chụp vài tấm với cô ấy đi, để cô ấy trải nghiệm cảm giác làm cô dâu một chút.”
“Biết đâu cô ấy còn được hưởng ké vận may của chúng ta, sớm trở thành chị dâu của em đấy!”
Lý do này, tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Sau khi khéo léo thuyết phục thêm vài câu, cả hai bọn họ đều không từ chối nữa, dù sao đi nữa, bọn họ mới là chân ái của nhau.
Còn tôi, chẳng qua chỉ là công cụ để giúp họ trở thành người giàu có mà thôi.
Qua ống kính, tôi thấy rõ cả hai người – một kẻ cười rạng rỡ như hoa, một kẻ thì cố nén niềm vui sướng trong lòng.
Nếu không biết chuyện, chắc lại tưởng hôm nay là ngày cưới của bọn họ vậy.
Chụp xong ảnh, tôi gửi ngay cho bố mình: “Bố in ra thật nhanh đi, tối nay còn chúng ta còn dùng đến.”
10.
Rời khỏi Cục Dân Chính, tôi chuẩn bị đưa bọn họ về nhà.
Quý Văn Giản đề nghị: “Chúng ta ghé qua trung tâm thương mại một chút nhé. Lần đầu đến nhà em, không thể đi tay không được.”
Diệp Đình Đình thoáng lộ vẻ tiếc nuối trong mắt, nhưng cũng cắn răng đồng tình: “Chồng cậu nói đúng, chúng ta phải mua chút quà gặp mặt.”
Tôi mỉm cười: “Nhà em chẳng thiếu thứ gì cả, việc hai người đến chơi đã là món quà lớn nhất rồi.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, em đã chuẩn bị sẵn quà cho hai người, tất cả đều ở cốp xe đằng sau.”
Nghe vậy, bọn họ mới không nói thêm gì nữa.
Trên đường đi, chúng tôi vừa trò chuyện vừa cười đùa, sau hai tiếng lái xe, cuối cùng đến căn nhà cổ ở ngoại ô.
Nói là nhà cổ thì không hẳn chính xác, bởi những căn nhà như vậy, gia tộc Thời chúng tôi còn có rất nhiều trên khắp thế giới.
Chỉ là, theo quy tắc của gia tộc, con cháu nhà nào kết hôn, nghi thức sẽ được tổ chức tại nhà của người đó.
Vừa bước vào cổng, bọn họ đã bị dàn người hầu xếp hàng ngay ngắn chờ đón làm cho giật mình.
Đến khi vào đại sảnh và nhìn thấy sự lộng lẫy, xa hoa trong cách bài trí của căn biệt thự, cả hai đều không thể dời mắt.
Ngay cả Quý Văn Giản, người luôn giả vờ khinh thường tiền bạc trước mặt tôi, cũng không kìm được mà thầm thốt lên đầy khó tin.
Hắn chỉ vào một bức tranh thủy mặc treo trong phòng khách, hỏi tôi: “Thiến Thiến, anh đã từng xem tin tức, nhớ là bức tranh này được một đại gia bí ẩn mua với giá 20 tỷ. Sao nó lại ở nhà em?”
Ô, Quý Văn Giản này, chẳng phải anh luôn tỏ vẻ xem thường mấy thứ này à? Sao mới đó đã không giấu được sự tham lam trong mắt mình rồi?
Cũng đúng thôi, dù gì hắn mới chỉ 21 tuổi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã có người lên tiếng trước: “Em rể đúng là có mắt nhìn đấy, bức tranh đó là tôi mua.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy bố đang mặc một bộ vest đặt may đắt tiền, tay khoác chặt lấy mẹ tôi, từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống.
Tôi khẽ cười thầm – bố đúng là nhập vai nhanh thật.
Hôm nay, bố mẹ tôi – người thì đẹp trai ngời ngời, người thì nghiêng nước nghiêng thành, trông cực kỳ xứng đôi.
Chỉ là hơi thiệt thòi cho họ một chút, vì phải đóng vai “mẹ và con trai” trong vở diễn này.
Tôi cười nhẹ, giới thiệu: “Quý Văn Giản, Đình Đình, giới thiệu nhé, đây là mẹ của em, còn đây là anh trai em.”
Hai người họ nghe xong đều có chút ngẩn ra.
Quý Văn Giản nhìn thoáng qua mẹ tôi, người vẫn trẻ đẹp như tiên nữ, rồi lại liếc sang “anh trai” tôi với vẻ ngoài tuấn mỹ vô song, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Thiến Thiến, sao mẹ em trẻ như vậy?”
You cannot copy content of this page
Bình luận