Những Người Bất Tử

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Chương 4:

Sau khi chứng kiến cảnh tôi tiêu tiền như nước, họ đã coi tôi là mục tiêu.

 

Diệp Đình Đình, với tư cách là bạn cùng phòng, biết rõ rằng dù tôi giàu có, tôi lại cực kỳ ghét những kẻ tiếp cận mình chỉ vì tiền.

Vì thế, bọn họ đã tỉ mỉ xây dựng cho Quý Văn Giản hình tượng một người nghèo khó, kiêu ngạo, xem tiền như cỏ rác.

 

Trong thời gian yêu đương, họ chắt chiu từng đồng, tiết kiệm số tiền ít ỏi để Quý Văn Giản dùng nó mua quà tặng tôi.

Nhờ có Diệp Đình Đình là “nội gián”, những thứ tôi thích hay ghét, Quý Văn Giản đều nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Không trách được trong khoảng thời gian ở bên nhau, tôi lại cảm thấy hắn hoàn hảo đến vậy, rồi ngày càng yêu hắn nhiều hơn.

 

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi càng sâu thêm.

 

“Đình Đình, bọn tôi dự định mùng 9 sẽ đi đăng ký kết hôn, buổi tối về nhà ăn cơm, gặp bố mẹ và họ hàng.” 

 

“Cậu là bạn thân nhất của tôi, cũng là người chứng kiến mối quan hệ của bọn tôi từ đầu đến giờ. Tôi hy vọng hôm đó cậu cũng đến dự.”

 

Nghe vậy, Diệp Đình Đình bối rối, lén nhìn Quý Văn Giản một cái.

 

Có lẽ vì lo sợ bị lộ, Quý Văn Giản khẽ lắc đầu với cô ta.

 

Thế nên, Diệp Đình Đình mỉm cười từ chối: “Đó là ngày vui của cậu, hơn nữa khách mời đều là họ hàng nhà cậu. Tôi chỉ là người ngoài, đến đó không tiện đâu.”

 

Thực ra, trước đây cô ta từng đề cập đến chuyện muốn ghé thăm nhà tôi.

Nhưng vì bí mật của gia đình, tôi đã luôn khéo léo từ chối.

 

Một người mẹ thích ăn th.ị.t s.ố.ng và thường xuyên biến mất một cách bí ẩn.

Một người bố trẻ trung và điển trai đến mức kỳ lạ.

Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ cảm thấy cực kỳ quái dị.

 

Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi.

 

Tôi kiên quyết nói: “Tôi và Quý Văn Giản cuối cùng cũng có cái kết viên mãn, còn cậu vẫn còn độc thân đấy, đúng lúc hôm đó anh trai tôi cũng sẽ có mặt. Tôi định giới thiệu anh ấy cho cậu, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”

 

“Anh trai?”

 

Diệp Đình Đình nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

 

Quý Văn Giản quả nhiên là học bá, đầu óc vẫn còn đủ tỉnh táo.

Hắn hỏi tôi: “Thiến Thiến, sao trước đây anh chưa từng nghe em nhắc đến chuyện em có anh trai vậy?”

 

Tất nhiên là tôi chưa bao giờ nói.

Bởi vì ở nhà họ Thời của chúng tôi, từ trước đến nay chỉ sinh con gái.

 

Tôi không có anh trai, nhưng có một người bố mà.

 

Quý Văn Giản chưa từng thấy ảnh của bố tôi, vì vậy tôi mở album ảnh trên điện thoại, đưa cho họ xem bức ảnh chụp cả gia đình ba người của chúng tôi.

 

“Đây này, đây là mẹ tôi, còn đây là anh trai tôi. Họ rất hiếu khách đấy. Đình Đình, hôm đó cậu nhất định phải đến nhé.”

 

Nghĩ đến ngày hôm đó, tôi thật sự cảm thấy vô cùng mong chờ.

 

09.

 

Cuối cùng, Diệp Đình Đình vẫn chấp nhận lời mời của tôi.

Dù sao thì, ai lại ghét tiền nhiều bao giờ?

Nhất là với những kẻ tham lam như bọn họ.

 

Khi biết tôi còn có một người “anh trai”, bọn họ bắt đầu lo lắng rằng tôi không phải là người thừa kế duy nhất trong nhà.

Nếu đã như vậy, chi bằng họ “bắt trọn” cả hai anh em tôi, rồi tạo ra một vụ “tai nạn”, từ đó quang minh chính đại thừa kế toàn bộ gia sản của gia đình.

 

Rất nhanh sau đó, ngày mùng 9 cũng tới.

Hôm đó là Chủ Nhật, nhưng vẫn là ngày làm việc, trên hoàng lịch ghi rõ: Hôm nay thích hợp để kết hôn, cũng thích hợp để an táng.

 

Hừm, đúng là một ngày đẹp trời đấy nhỉ.

 

Sáng sớm, tôi và Quý Văn Giản đã đến cục dân chính xếp hàng, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi nhờ Diệp Đình Đình chụp ảnh cho hai đứa.

 

Nhìn gương mặt giả lả, cười mà như không cười của cô ta, tôi lại càng cười rạng rỡ hơn.

 

Chụp liền mười mấy tấm ảnh, tôi bỗng nhiên đề nghị: “Đình Đình, cậu cầm giấy kết hôn của tôi đi, tôi chụp vài tấm cho cậu và Quý Văn Giản.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page