Theo quy định của gia tộc, dì cũng có quyền vào và “thưởng thức” tân lang như những người khác.
Nghe nói, những tổ tiên “thưởng thức” chú rể trong đêm tân hôn đều sẽ được ban sức mạnh thần kỳ.
Dì tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, cứng đầu lắc đầu: “Dì sẽ không bao giờ bước vào đó. Mọi thứ ở đây đều khiến dì cảm thấy kinh t.ở.m.”
Dì nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đầy vẻ tức giận và thất vọng: “Thiến Thiến, con là người đã được học hành, được dạy dỗ về lễ nghĩa và liêm sỉ. Con có biết không? Quy tắc của gia tộc mình là sai trái!”
Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ trả lời: “Con biết.”
Dì như không thể kìm nén thêm được nữa, giọng nói đột nhiên cao hẳn lên, gần như chất vấn: “Vậy tại sao con không ngăn cản chuyện này?!”
“Tại sao con phải ngăn cản? Dì à, không phải ai cũng giống như dì, lúc nào cũng đặt tình yêu lên trên hết.”
“Đàn ông thì có ích gì? Tình yêu có thể ăn thay cơm được sao?”
“Chúng ta rõ ràng đã có cuộc sống bất tử và tài sản vô tận, hưởng thụ tất cả những thứ này không tốt hơn ư?”
Khoảnh khắc ấy, dì nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
Sau một hồi lâu, dì mới thì thào nói: “Dì cứ nghĩ… con giống như dì. Con yêu hắn, chẳng phải vậy sao? Giống như dì từng yêu Tùy Viễn vậy.”
Tôi khẽ gật đầu: “Phải, con từng yêu hắn.”
“Con thấy dì vì dượng mà vui vẻ, mà đau khổ, rồi lại oán hận. Con tò mò lắm, muốn biết yêu một người là cảm giác gì. Đúng lúc hắn xuất hiện, nên con quyết định thử yêu xem sao.”
Nhưng thử rồi mới nhận ra, tình yêu thật sự chẳng có gì thú vị cả.
Tại sao chúng ta lại phải đặt hỉ nộ ái ố của bản thân lên người khác chứ?
Trên đời này còn rất nhiều thứ khiến mình vui vẻ mà.
Nói xong, dì im lặng thật lâu.
Cuối cùng, dì lại rời đi, giống như năm đó – mang theo nỗi oán hận với gia đình này mà lặng lẽ ra đi.
17.
Lần nữa nhìn thấy Quý Văn Giản, cảnh tượng trước mắt trùng khớp với cơn ác mộng mà tôi từng mơ.
Hắn nằm trần trụi trên chiếc giường rộng lớn, cơ thể đầy những vết bầm tím xanh xanh, tím tím.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt gã đàn ông đỏ ngầu vì phẫn uất.
Hắn gắng gượng một lúc lâu, cuối cùng mới bật ra được một câu qua kẽ răng: “Thời Thiến, tôi hận cô! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!”
Tôi nhún vai, khẽ cười: “Ồ, biết rồi.”
Nực cười thật đấy.
Lòng hận của hắn có phải là thứ gì quý giá lắm đâu?
Tôi chẳng thèm để tâm.
Ngược lại, tôi sẽ quên hắn đi.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng và rực rỡ của tôi, hắn chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ bé giữa biển trời mênh mông.
Không đáng để ghi nhớ, càng không xứng đáng với sự oán hận của tôi.
Kể từ hôm nay, tôi – Thời Thiến – đã trưởng thành rồi.
Tôi sẽ không già, không c.h.ế.t, không sinh, không diệt.
Tồn tại cùng với thế giới này đến vĩnh hằng.
Cuối cùng, Quý Văn Giản vẫn c.h.ế.t vào đêm hôm đó.
Tôi chôn hắn và Diệp Đình Đình cùng một chỗ.
Sau đấy, tôi đem giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi và những bức ảnh tôi chụp cho hai người bọn họ đốt thành tro bụi.
Có người nói rằng, sự bất tử là một nỗi đau và là lời nguyền.
Nhưng với tôi, đó lại là một điều may mắn.
Hết truyện.
You cannot copy content of this page
Bình luận