Cố Chính Dương cười khẽ một tiếng, giọng bỗng dịu dàng quyến luyến: “Tiểu Chiêu, em đừng nói chuyện với anh kiểu này, anh sẽ hiểu lầm đó.”
Hừ, cứ từ từ mà hiểu lầm đi, dù sao người tôi ngủ là con trai ông, tôi cũng chẳng lỗ gì.
Tôi cười lạnh trong lòng, cúp máy.
Cố Chính Dương nhanh chóng nhắn WeChat tới: “Gửi lại anh bản cuối cùng của kế hoạch đấu thầu bên Thành Cơ, anh cần bản dự phòng.”
Tôi nhìn tin nhắn, im lặng hồi lâu không đáp.
Cố Chính Dương luôn như vậy, thoải mái chuyển đổi giữa chuyện công và chuyện tư, ông ta không để tâm, nhưng lại khiến cuộc sống của tôi đảo lộn.
Lần trước tôi đến văn phòng đưa tài liệu, ngón tay ông ta từ từ lướt qua mu bàn tay tôi, vừa hay bị cô lễ tân mới đi vào bắt gặp.
Sau đó trong công ty đầy rẫy lời đồn về tôi, chuyện khó nghe gì cũng có, cuối cùng tôi phải xuống nước, mời ông ta đi ăn, ông ta mới chịu đứng ra đính chính tin đồn.
Dù sao thì ông ta cũng hơn tôi mười lăm tuổi, nói về thủ đoạn, tôi không phải đối thủ.
Nhưng công ty của Cố Chính Dương là đầu ngành, nếu tôi nghỉ việc, sang công ty khác thì khó lòng đạt được mức lương cao như hiện tại.
Tôi đứng ngây người một lát, chân trần đứng bên giường, thì đột nhiên phía sau vang lên giọng Cố Dương: “…Chị à?”
Giọng cậu vẫn còn ngái ngủ.
Tôi thu lại tâm trí, quay đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Cố Dương gật đầu, vò mái tóc rối, nhảy xuống giường đi vào phòng tắm: “Tối qua chị có nói, chị là nhân viên công ty ba em.”
Sự bình tĩnh của cậu khiến tôi hơi bất ngờ.
Tôi tưởng sau khi tỉnh dậy, Cố Dương chắc chắn sẽ truy hỏi chuyện tối qua, tôi còn chuẩn bị sẵn cả lý do.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng thấy được trong quán bar đêm qua, tôi cũng hiểu ra phần nào.
Giới trẻ bây giờ chơi bạo hơn cả người lớn, mà Cố Dương là điển hình của cậu ấm nhà giàu, chắc cũng đã quen với kiểu tình một đêm như thế này.
Như vậy cũng tốt, đôi bên đều ngầm hiểu, chơi xong là xong, không ai nợ ai.
Tôi thay váy xong, đi giày cao gót, trước khi ra cửa còn vẫy tay với cậu: “Tạm biệt.”
Thế nhưng, tôi hoàn toàn không ngờ được là vừa lên xe, tôi đã nhận được cuộc gọi từ Cố Dương: “Chị đi đâu rồi?”
Tôi lười biếng đáp: “Bắt xe về nhà chứ sao.”
Đúng là phiền thật, chiếc sơ mi trắng bị cậu thiếu gia này vò đến nhăn nheo, còn có mấy vết tích khô khốc mờ mờ khó nhận.
Tôi không khỏi tự kiểm điểm, đúng là tối qua có hơi buông thả quá.
Nhưng hình như tôi thật sự đã… ăn quen mùi vị.
Cố Dương có vẻ hơi tức giận: “Chị định cứ thế mà đi à?”
Tôi bật cười: “Sao, cậu còn muốn làm thêm một lần nữa à?”
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau giọng Cố Dương truyền vào tai tôi, lạnh lùng, có chút giống ba cậu – Cố Chính Dương: “Bảo tài xế dừng xe tại chỗ đợi tôi.”
Tôi là người mềm không ăn, cứng càng không chịu.
Lập tức cười khẩy, cúp máy, nói với tài xế: “Cứ chạy tiếp đi.”
Nhưng không hiểu sao Cố Dương lại có được địa chỉ của tôi, hai ngày sau, sáng sớm tôi ra ngoài ăn sáng, vừa mở cửa đã thấy cậu ngồi xổm trước cửa nhà tôi.
Nghe tiếng động, cậu ngẩng đầu lên, môi bị lạnh đến trắng bệch, đôi mắt ướt át lộ ra chút hoang mang và tủi thân, trông như chú chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi.
“Chị à.” Cậu nói: “Em đợi trước cửa nhà chị lâu lắm rồi.”
Trước đây tôi từng qua lại với không ít người, nhưng đều là người cùng tuổi, đã va chạm qua xã hội, biết giữ chừng mực, sau khi xong việc mà thấy không hợp để đi xa thì tự giác đường ai nấy đi.
Còn như Cố Dương – kiểu trai trẻ bám riết không buông thế này, tôi thật sự lần đầu gặp.
Tôi thở dài, trong lòng trách bản thân tự rước phiền phức, rồi đưa tay về phía cậu: “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn sáng.”
Cố Dương cao to, ăn khỏe, ăn liền bốn cái quẩy, hai bát tào phớ mới buông đũa, lại còn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như có cái đuôi đang ve vẩy phía sau.
Tôi chỉ còn cách đưa cậu về nhà, rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn tiếp tục chuyện tối hôm đó sao?”
Mặt cậu lập tức đỏ bừng, ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng nhỏ giọng gật đầu.
Tôi suy nghĩ một chút, kỹ thuật của Cố Dương không tệ, thiên phú lại cao, duy trì quan hệ lâu dài cũng được.
Điều quan trọng nhất là – cậu là con trai của Cố Chính Dương.
Cố Chính Dương là người phong lưu, nhưng lại rất coi trọng đứa con này.
Hơn nữa, ông ta vốn ngạo mạn, chắc mẩm rằng tôi không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta, nên mới như mèo vờn chuột mà trêu đùa tôi từng chút một.
Với ông ta mà nói, nhìn tôi nóng nảy bất lực, có lẽ là thú vui lớn nhất.
Ngay trước mắt ông ta, tôi lại thân mật với con trai ông ta — chỉ nghĩ thôi đã thấy hả dạ.
You cannot copy content of this page
Bình luận