Tĩnh Côn vừa kinh tởm vừa cảm động.
“Vậy… thần cũng có thể tiểu tiểu cho bệ hạ uống.”
“Cảm ơn, trẫm không khát.”
Năm mười ba tuổi, ta để ý đến một cung nữ có đôi môi đỏ và răng trắng, quyết định phong nàng làm quý phi.
Tĩnh Côn đỡ trán.
“Bệ hạ, ngài là nữ nhi, nàng ấy cũng là nữ nhi, hai người không thể thành thân.”
Ta rất hoang mang.
“Tại sao nữ nhi và nữ nhi lại không thể thành thân?”
Tĩnh Côn trầm ngâm một lúc, nói một cách đầy ẩn ý.
“Bởi vì hai người không thể làm chuyện xấu hổ.”
Ta càng thêm hoang mang.
“Chuyện xấu hổ là chuyện gì?”
Tĩnh Côn mỉm cười, nghiêng đầu vào tai ta thấp giọng nói.
“Đợi khi bệ hạ thành thân ngài sẽ tự hiểu.”
Ta nói.
“Vậy thì đến đi, lão già, gả cho trẫm!”
Tĩnh Côn biến mất trong nháy mắt.
Năm mười bốn tuổi, dưới sự hỗ trợ của Tĩnh Côn, ta làm được một số việc lợi ích cho quốc gia và nhân dân, thiết lập uy tín, khiến cho thần tử tin phục, đế vị càng thêm vững chắc.
Đến tuổi dậy thì, ta bắt đầu trưởng thành thiếu nữ.
Tĩnh Côn, đã là một đấng quân tử hai mươi hai tuổi.
Sự non nớt của tuổi trẻ đã nhường chỗ cho sự chín chắn, vững vàng, trên triều đình hắn đứng vững như bàn thạch.
Hắn vẫn chưa thành thân.
Cùng ta ngày đêm bên nhau, thân thiết không gì sánh được.
Nhưng, không có cảnh đẹp ý xuân, không có lời yêu đương thánh thót.
Cả ngày chúng ta nghiên cứu toàn là những đại sự của triều đình, bàn luận toàn là cơ nghiệp quốc gia.
Có rất nhiều lần, ta muốn nói với hắn về những điều khác.
Chẳng hạn, về cô nương dịu dàng xinh đẹp, về nam nhân lý tưởng nên gả.
Mỗi khi ta cố gắng đưa cuộc trò chuyện về phía đó, Tĩnh Côn lại dọa sẽ phế bỏ ta.
Một ngày, ta tìm được một cuốn xuân cung đồ từ thư viện cũ.
Đang say sưa xem, thì sách bị Tĩnh Côn giật lấy, xé làm đôi, châm lửa đốt và ném ra ngoài cửa sổ.
Ta la lên với hắn.
“Hỗn xược! Trẫm sẽ giết ngươi!”
Ta chưa bao giờ nổi giận với hắn.
Lần này có lẽ vì xem hình vẽ xuân cung mà dục vọng bừng bừng.
Tĩnh Côn mặt không biểu cảm.
“Thứ này, là thứ bệ hạ nên xem sao? Bệ hạ không đỏ mặt, thần còn đỏ mặt thay ngài.”
Ta dịu cơn giận, tỏ vẻ không hiểu biết.
“Xin hỏi Nhiếp Chính Vương, xin hỏi lão sư, trẫm không hiểu những gì vẽ trên sách này là gì? Người trong sách đang luyện công gì vậy?”
Ánh mắt ta trong sáng lấp lánh tia sáng hiếu học.
“Trẫm cảm thấy loại võ công này, rất cổ xưa và huyền bí, lão sư có thể dạy trẫm luyện không?”
Chỉ cần ta không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Tĩnh Côn lúng túng một lúc, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, đây không phải là điều thần dạy ngài.”
“Ngươi là lão sư của trẫm, ngươi không dạy trẫm, vậy ai sẽ dạy trẫm đây?”
“… Là hoàng phu tương lai của ngài.”
Thế thì ngươi làm hoàng phu của trẫm đi.
Câu này ta suýt nói ra, nhưng đã kìm lại được.
Với Tĩnh Côn, không thể cưỡng ép, chỉ có thể dùng trí khôn.
Ta càng quyết liệt, hắn càng phản đối, đến lúc đó bị hắn phế bỏ thì thật là thảm.
Ta phải lòng vòng, từ tốn với hắn, từ từ mưu tính.
Năm mười lăm, đã đến lúc chọn hoàng phu.
Thế tử An Bình dịu dàng tuấn tú không làm ta hài lòng.
Đích tôn của Hộ Quốc Công phong lưu phóng khoáng ta cũng không thích, và tân khoa trạng nguyên nhanh nhẹn xuất chúng cũng không hấp dẫn ta.
Tĩnh Côn rất ngạc nhiên.
“Cuối cùng bệ hạ thích kiểu người nào?”
Ánh mắt ta lướt qua, u ám nói.
“Trẫm, thích kiểu như Nhiếp Chính Vương.”
Nét mặt hắn cứng lại, khuôn mặt thường tĩnh lặng trước bão táp giờ đây bỗng nhiên đỏ lên.
“Thần xin phép cáo lui trước.”
“Đi đâu!”
Ta như một con sói đói, lao về phía Tĩnh Côn, vòng tay qua cổ hắn, như một con sâu bám chặt lấy lưng hắn.
Ta thổi gió vào tai hắn, cố tình chọc ghẹo hắn.
“Trẫm muốn làm chuyện xấu hổ với ái khanh.”
Giọng Tĩnh Côn nghẹn lại, hắn quay đầu cười nhẹ với ta.
“Thần không sợ xấu hổ, chỉ sợ làm cho bệ hạ xấu hổ đến chết.”
Ta cười lớn.
“Còn phải xem ái khanh có khả năng làm cho trẫm xấu hổ đến chết hay không thôi!”
Tiếng cười chưa dứt, Tĩnh Côn đột nhiên xoay người, đè ta xuống bàn làm việc.
Hắn giữ chặt lấy eo ta, cúi xuống nhìn ta.
Ánh mắt như phượng mơ màng quyến rũ, phản chiếu sắc đỏ trên mặt ta.
Ta nuốt nước miếng.
Buổi trưa ăn mặn, nên giờ cảm thấy khô miệng và khát nước.
Hắn cúi xuống gần mặt ta, lông mi dày rũ xuống, hơi thở ấm áp quét qua mặt, khiến tim ta đập nhanh hơn.
Chỉ đến khi môi chúng ta sắp chạm nhau, ánh mắt hắn lóe lên một tia đấu tranh.
Bỗng dưng hắn đứng thẳng dậy, lùi lại hai bước, chỉnh lại ống tay áo, cười nhẹ nói.
“Nếu thực sự khiến bệ hạ xấu hổ đến chết, thần phải chịu tội giết vua sao? Bệ hạ hãy xem xét kỹ lưỡng các tấu chương, thần xin phép cáo lui trước.”
Ta thất vọng vô cùng, vươn người kéo lấy tà áo hắn, tha thiết nói.
“Lão già, làm hoàng phu của trẫm có được không?”
Giọng ta rất chân thành, mang theo sự cầu xin và hy vọng mong manh.
Tĩnh Côn im lặng một lúc lâu, lạnh lùng trả lời.
“Thần tuân theo di nguyện của tiên đế, dốc sức cả đời mình để phò tá bệ hạ.”
“Tuy nhiên, theo luật lệ Đại Sở, hoàng phu của hoàng đế không được can thiệp vào chính sự. Vì vậy thần… xin lỗi không thể tuân mệnh.”
Hắn lướt qua tay ta, bước đi nhanh chóng.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Tĩnh Côn.
Lưng hắn thẳng tắp, bước đi quả quyết và dứt khoát.
Ta ngồi co ro trên mặt đất, trầm ngâm một hồi lâu.
Hắn muốn quyền lực, nếu trở thành hoàng phu sẽ không thể can thiệp vào chính sự, nên hắn không muốn lấy ta.
Hóa ra, vị trí của ta trong lòng Tĩnh Côn, còn không bằng những việc vặt vãnh của triều đình.
Năm mười sáu, ta bắt đầu thích rượu, thường xuyên say khướt, làm trì hoãn chính sự.
Thực sự là làm hoàng đế quá mệt mỏi, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy, ăn mặc chỉnh tề, đi thượng triều, nghe những bài phát biểu dài dòng của các đại thần.
Có một lần ta thực sự không thể dậy nổi, thế mà Tĩnh Côn xông vào phòng ngủ của ta, mở rèm giường, kéo ta đang mơ màng trên giường dậy.
Hắn quá vô lễ, quá thô bạo!
Mà ta lại thích thế!
Kể từ đó, ta thường xuyên nằm lười trên giường, và Tĩnh Côn lại đến để kéo ta dậy một cách mạnh mẽ.
Đây là những khoảnh khắc hiếm hoi chúng ta có cơ hội tiếp xúc với nhau về mặt thể x/ác.
Một lần, khi hắn lại đến kéo ta dậy, ta giả vờ nắm lấy tay hắn, dùng sức kéo, hắn mất thăng bằng và ngã vào chăn của ta.
Chúng ta gần gũi chỉ cách nhau vài phân.
Ánh mắt hắn chớp lên một tia đấu tranh, muốn thoát khỏi vòng tay của ta, nhưng ta lại càng siết chặt lấy hắn.
“Nếu lão sư trả lời vài câu hỏi của trẫm, thì trẫm sẽ đi thượng triều.”
“Bệ hạ cứ hỏi.”
“Lão sư, “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, câu này cuối cùng có nghĩa là gì?”
“……”
“Lão sư, mỗi nam nhân đều có nữ tử mà mình yêu thích, và mỗi nữ nhân cũng vậy, đúng không?”
“……”
“Lão sư, tình cảm nam nữ, là điều xấu xa và đáng xấu hổ sao?”
…
Mỗi một câu hỏi của ta, Tĩnh Côn đều không trả lời được.
Cuối cùng, ta tung ra đòn mạnh.
“Lão sư là nam nhân, trẫm là nữ nhân, vậy trẫm… có thể yêu lão sư không?”
“Không thể.”
Lần này Tĩnh Côn trả lời mà không chút do dự.
Trái tim ta đau nhói, ta phản bác.
“Tại sao không thể? Là trẫm không xứng sao?”
“Là thần không xứng.”
“Tại sao không xứng? Lão sư luôn là quân tử mà trẫm ngưỡng mộ nhất.”
“Tuổi tác không xứng, địa vị không xứng, tính cách không xứng… không một điều nào hợp.”
Không một điều nào hợp.
Người nam nhân ta yêu thích suốt mười một năm đích thân nói ta và hắn không hợp ở bất cứ điểm nào…
Ta nói.
“Chỉ cần lão sư đồng ý, không có gì là không phù hợp.”
Hắn lạnh lùng nói.
“Nếu bệ hạ còn tiếp tục nghịch ngợm, thần chỉ có thể phế bỏ ngài.”
Hắn lại dùng cái này để đe dọa ta.
Lần đầu tiên, ta cảm thấy trong lòng không thoải mái.
“Được rồi, được rồi, trẫm chỉ nói bừa thôi.”
Ta chỉ có thể lùi một bước.
You cannot copy content of this page
Bình luận