Danh sách chương

Năm tuổi, ta kế vị ngai vàng Đại Sở, mang danh hoàng thái nữ.

 

Ngày ta đăng cơ, nhiếp chính vương Tĩnh Côn chỉ mười ba tuổi, hắn nắm tay ta, cùng ta bước lên ngai vàng.

 

Dưới ghế rồng, quần thần cùng nhau hành đại lễ. 

 

Quỳ xuống, dập đầu, lại quỳ, lại dập đầu… lặp đi lặp lại, không dứt.

 

Ta mất kiên nhẫn, giật áo Tĩnh Côn, thì thầm.

 

“Tĩnh Côn ca ca, ta muốn đi tiểu tiện!”

 

Tĩnh Côn lạnh lùng đáp.

 

“Nín lại! Nếu không thì phế ngươi!”

 

“……”

 

2

 

Năm sáu tuổi, ta lười biếng nằm trên giường, không muốn thượng triều.

 

Tĩnh Côn xông vào phòng ngủ, một tay vén chăn của ta, tay kia nắm lấy cánh tay ta, như khiêng heo con, đặt ta lên vai, vác ta ra khỏi phòng.

 

Ta vừa đá vừa đấm.

 

“Thả trẫm ra! Trẫm muốn đi tiểu tiện!”

 

“Bệ hạ, người là cửu ngũ chí tôn, nắm quyền thiên hạ, muốn tiểu thì tiểu, không cần báo với thần.”

 

“Trẫm không nhịn được nữa, sắp trào ra rồi!” 

 

Ta gào lên.

 

“Thật sự sắp trào ra rồi!”

 

“Không cần cảm ơn.”

 

Tuy nhiên, Tĩnh Côn đi được mấy bước, thì đột nhiên dừng lại.

 

Hắn ném ta xuống đất, sau đó nhìn lại phần áo trước của mình bị ướt một mảng lớn.

 

Hắn tức giận chỉ vào ta.

 

“Bản vương sẽ phế ngươi!”

 

3

 

Năm bảy tuổi, Tĩnh Côn bắt đầu dạy ta đọc sách.

 

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, dáng vẻ tuyệt mỹ, áo trắng tay rộng, tay cầm cuốn sách, giọng nói trong trẻo, khiến người ta phải lòng.

 

Hắn bỏ cuốn sách xuống, dùng khăn tay lau nước miếng ở khóe miệng ta.

 

“Bệ hạ, bài đọc vừa rồi, ngài nghe có hiểu không?”

 

Ta nhìn hắn, cười hi hi hi ngốc nghếch.

 

Tĩnh Côn quay lưng lại, ta nghe thấy hắn lầm bầm.

 

“Tám phần là kẻ ngốc, thà phế bỏ cho sớm đi…”

 

4

 

Năm tám tuổi, ta tỏ tình với Tĩnh Côn.

 

Hắn rất vui, cười tít cả mắt, xoa đầu ta nói.

 

“Bệ hạ! Thơ ngâm rất hay!”

 

Quay lưng đi, hắn tự nhủ.

 

“Xem ra không phải kẻ ng/u, tạm thời không phế bỏ.”

 

Lời tỏ tình của ta là.

 

“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”

 

Ý ta muốn biểu đạt rõ ràng lắm, lão già à, ta thích ngươi đó, ta thích ngươi đó, ta này, yểu điệu thục nữ này, chính là món ưa thích của ngươi này! Mau đến “thưởng thức” ta đi!

 

Cũng không biết hắn có hiểu không nữa, haiz.

 

5

 

Năm chín tuổi, ta lại tỏ tình với Tĩnh Côn.

 

Ta bị hắn đánh.

 

Hắn dùng thước đánh vào lòng bàn tay ta, uy nghi và nghiêm khắc.

 

“Thần dạy bệ hạ hai năm, mà người chỉ nhớ được một bài thơ, chỉ nhớ được một bài thơ! Thần đã sai lầm! Thần đã thất trách rồi!”

 

Ta muốn nói, rõ ràng là ngươi sai lầm thất trách, vậy sao lại đánh tay ta? Phải đánh chính mình mới đúng chứ?

 

Bài thơ duy nhất hắn nói ta nhớ được chính là bài “Quan Sư” ta đã ngâm cho hắn nghe vài năm trước.

 

“Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc… .”

 

Bài thơ này suýt nữa ta đã thuộc lòng.

 

Haiz, hắn vẫn chưa hiểu ý ta.

 

Ta nghi ngờ hắn mới là kẻ ngốc.

 

Tĩnh Côn muốn phế bỏ ta.

 

“Hai năm qua, bệ hạ chỉ học được một bài “Quan Sư”, ba trăm bài thơ Đường, không thuộc một bài nào! Không thuộc một bài nào! Người ng/u như vậy mà làm hoàng đế sẽ khiến Đại Sở mất mặt, bản vương sẽ phế bỏ ngươi!”

 

Ta kéo tay áo hắn, khóc nức nở mà ngâm cho hắn nghe bài “Hành Lộ Nan” của Lý Bạch, “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, còn tặng thêm một bản “Xuất Sư Biểu” của Gia Cát Lượng rành rọt không sót chữ nào.

 

Tĩnh Côn nghe xong sững sờ, vẻ u ám trên mặt tan biến, cuối cùng hắn nở một nụ cười, ôm ta vào lòng, an ủi nói.

 

“Bệ hạ thông minh hơn người, trước hết… không phế nữa.”

 

Ta chỉ cao tới eo hắn, đầu vùi vào bụng hắn, tay ôm chặt lấy mông hắn, khoảnh khắc này, bao đêm thức trắng học sách đều đáng giá!

 

6

 

Năm mười tuổi, Tĩnh Côn muốn từ bỏ vị trí nhiếp chính vương.

 

Hắn muốn thành thân.

 

Ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

 

Điều này làm hắn hoảng sợ, hắn cũng quỳ xuống trước mặt ta.

 

“Bệ hạ làm gì vậy? Dưới đầu gối bệ hạ có vàng, chỉ nên quỳ trời đất, quỳ phụ mẫu…”

 

“Lão sư” 

 

Ta che miệng hắn lại, thiết tha nói:

 

“Một ngày làm thầy, cả đời làm phụ thân!”

 

“Từ khi sinh ra trẫm chỉ biết mẫu hậu, không biết phụ hoàng.”

 

“Bây giờ, nhiếp chính vương chính là phụ hoàng của trẫm! Trẫm quỳ trước ngươi, có gì mà không được?”

 

Nếu mẫu hậu của ta còn sống, nghe thấy lý lẽ thần kỳ này của ta, chắc chắn sẽ đá ta xuống hố xí.

 

Tĩnh Côn che miệng ta lại.

 

“Những lời này, sau này đừng bao giờ nói nữa!”

 

“Vậy lão sư hãy hứa với trẫm, tiếp tục dạy trẫm đọc sách, học thơ có được không?”

 

Hắn vẫn còn do dự.

 

Ta hùng hồn phát biểu.

 

“Ba năm qua, lão sư đã truyền đạt kiến thức và dạy dỗ trẫm, khiến trẫm hiểu được đạo lý làm người.”

 

“Ba năm qua, lão sư kiên nhẫn giảng dạy, khiến trẫm học được biết bao là sách.”

 

“Ba năm qua, lão sư tận tụy cống hiến, hết lòng vì Đại Sở bồi dưỡng một vị hoàng đế…”

 

“Lão sư, tương lai trẫm làm vua như thế nào, Đại Sở sẽ là thiên đường như thế nào. Tương lai của trẫm, của Đại Sở, đều gắn liền với người đấy!”

 

Nói xong bài diễn thuyết dài, ta thở hồng hộc, suýt nữa thì tắc thở.

 

Sau đó ta tiếp tục nói.

 

“Quan trọng hơn là, không có người, thì không ai dám phế bỏ trẫm nữa!”

 

Biểu cảm của Tĩnh Côn đột nhiên nghiêm túc, hắn cảm nhận được gánh nặng trên vai mình.

 

Hắn quyết định ở lại, trở thành sự uy hiếp bên cạnh ta, khiến ta luôn sợ hãi bị phế bỏ.

 

Chỉ có như vậy, ta mới cẩn trọng, như đi trên băng mỏng, trở thành một hoàng đế tốt.

 

Còn cái ta quan tâm là… hi hi hi hi… ha ha ha ha, ta đã phá đám chuyện hôn nhân của hắn thành công.

 

Lão già kia, sớm muộn gì ngươi cũng là của ta, không thoát được đâu.

 

Từ đó, ta càng đọc sách điên cuồng hơn. 

 

Dù sao cũng làm trì hoãn chuyện hôn nhân của người ta, phải chăm chỉ đọc sách học hành để bù đắp cho hắn chứ.

 

7

 

Năm mười tuổi ấy, ta đọc sách quá sức, đôi mắt gặp vấn đề, nhìn mọi thứ đều mờ mịt, đi đường vấp phải đá, té ngã.

 

Tĩnh Côn bế ta lên.

 

“Sau này đừng đọc sách quá đà nữa, hỏng mắt rồi, thần chỉ có thể phế bỏ người.”

 

Lúc này, đầu ta đã tới ngực hắn. 

 

Đầu ta vùi vào ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn. 

 

Hê hê, hạnh phúc rớt nước miếng.

 

Vị Nhiếp Chính Vương tài ba giỏi cả văn lẫn võ cảm thấy hoàng đế cũng nên tài ba như vậy, nên bắt đầu dạy ta cưỡi ngựa.

 

Hắn còn đang giải thích bí quyết cưỡi ngựa, ta đã một roi quất mạnh, ngựa đau, lập tức chạy như điên.

 

Ta vui vẻ phi nước đại phía trước, Tĩnh Côn gắng sức đuổi theo phía sau.

 

Cuối cùng hắn bắt được ta, nhưng phát hiện mình đã lạc đường trên một cánh đồng hoang vu.

 

Đúng vào mùa hè, gần trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống hai chúng ta, chỉ thiếu một ít gia vị là có thể nướng chín tới nơi.

 

“Có phải chúng ta sẽ bị chết khát ở chỗ quỷ quái này không?” 

 

Ta liếm liếm môi nứt nẻ, nói với Tĩnh Côn.

 

“Ái khanh, nếu ngươi khát không chịu nổi, trẫm… trẫm sẵn lòng tiểu tiểu cho ngươi uống.”

 

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page