Nhật Ký Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

11.

 

Khi tôi xuống xe, Thẩm Tư đã đứng đợi sẵn, tôi miễn cưỡng đi cùng với hắn ta vào bên trong.

 

Nhà hàng Tây này ánh sáng mờ ảo, nến lay động dịu dàng. 

 

Thẩm Tư cư xử lịch thiệp, ân cần kéo ghế cho tôi, gọi món đúng theo khẩu vị tôi thích.

 

Nhưng giờ đây, với tôi, chỉ còn lại sự chán ghét và sợ hãi.

 

Dù sao thì, tôi chưa từng tiếp xúc với ai có cảm xúc thất thường đến vậy.

 

“Noãn Noãn, anh xin lỗi vì hành vi quá khích hôm đó.” Hắn ta thuận thế nắm lấy tay tôi: “Nhưng tất cả là vì anh quá yêu em.”

 

Tôi lập tức rút tay về: “Không chỉ vì ngày hôm đó, mà trong suốt quá trình chúng ta quen nhau, tôi đều cảm thấy như bị nghẹt thở.”

 

“Anh luôn làm tổn thương lòng tự tin của tôi, tôi nghĩ một mối quan hệ lành mạnh không nên như vậy, chúng ta không hợp.”

 

Những lời này đều là Giang Dữ từng phân tích cho tôi.

 

“Nhưng mà… anh ghen vì anh quan tâm em, vì anh quá sợ mất em. Những lời góp ý là muốn em trở nên tốt hơn. Dạo gần đây, anh cũng từng thử hẹn hò với một số cô gái rất xuất sắc. Họ rất tốt, nhưng anh vẫn thích cái cảm giác được cùng em trưởng thành hơn.”

 

Ồ, định tiếp tục tẩy não tôi đây mà.

 

Tôi nhếch môi: “Tôi không thích anh nữa. Anh nên tìm một người thích bị kiểm soát, đừng phí công thay đổi tôi.”

 

Thẩm Tư không nói gì, chỉ nhìn tôi trân trân bằng ánh mắt vô cảm, khiến tôi bỗng thấy rờn rợn trong lòng.

 

Một lúc sau, hắn ta mới gật đầu: “Được, anh tôn trọng quyết định của em. Vậy bữa nay xem như bữa chia tay của chúng ta.”

 

Vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy Giang Dữ và Trần Khinh Tuyết — hai người họ một trước một sau bước vào nhà hàng và ngồi xuống không xa chỗ chúng tôi.

 

Ánh mắt của Giang Dữ xuyên qua đám người, dừng lại trên người tôi.

 

Tôi có chút lúng túng, đành khẽ gật đầu chào anh.

 

Trần Khinh Tuyết quay lại liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức kích động nói gì đó với Giang Dữ.

 

Thẩm Tư cũng nhìn theo hướng ánh mắt tôi, xoay người lại: “Người đó là bác sĩ tâm lý của em à?”

 

“Sao anh biết tôi có bác sĩ tâm lý?”

 

Thẩm Tư cười lạnh một tiếng: “Bạn trai cũ của em nói với anh đấy.”

 

“Anh còn liên hệ với hắn ta?”

 

“Em thay lòng đổi dạ, anh cũng nên tìm hiểu thử xem người mới của em là ai chứ.” Sắc mặt hắn ta bình tĩnh: “Thôi không nhắc nữa, ăn cơm đi.”

 

Tôi tức giận trừng mắt: “Tôi đi vệ sinh.”

 

Tức quá, phải ra ngoài hít thở bình tĩnh lại đã.

 

Tôi theo thói quen đến nhà vệ sinh rồi mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

 

Lúc còn hẹn hò với Thẩm Tư, chỉ cần tôi liếc nhìn điện thoại một cái là hắn ta sẽ nổi điên cãi nhau ngay lập tức.

 

Vì thế tôi đã hình thành một thói quen: khi ăn với bạn bè, không bao giờ nhìn điện thoại.

 

Đến cả tôi cũng không nhận ra — cái thói quen này đến giờ vẫn còn tồn tại.

 

12.

 

Có mấy tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều từ Kiều Kiều.

 

“Không thể tin được, cậu còn dám liên lạc lại với hắn ta, đúng là gan to bằng trời.”

 

“Tớ gửi cho anh họ tớ rồi, anh ấy nói sẽ đến ngay.”

 

“Anh ấy tới chưa?”

 

Tôi vội vàng trả lời: “Tới rồi, đi cùng với Trần Khinh Tuyết.”

 

“Trần Khinh Tuyết? Cô ta đúng là dai như đỉa.”

 

“Tí về kể sau.” 

 

Tôi tắt màn hình, bước ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang tối mờ mờ.

 

Một bóng người cao lớn chắn trước mặt, Giang Dữ cúi mắt, ánh nhìn sâu thẳm.

 

“Anh đang đợi Trần Khinh Tuyết à?” Tôi hỏi.

 

“Không, cô ấy đi rồi.” Anh gõ nhẹ lên đầu tôi bằng khớp ngón tay, cúi thấp xuống gần tôi hơn: “Tống Ôn Noãn, em có muốn quen anh không?”

 

“Hả???” Tôi ngơ ngác vì lời tỏ tình bất ngờ: “Chẳng lẽ là vì thấy em đi ăn với bạn trai cũ, nên anh ghen, rồi cuối cùng nhận ra là mình cũng thích em?”

 

“Không phải.” Anh khẽ lắc đầu: “Là vì em ngốc quá.”

 

“?”

 

“Em có biết, ngay sau khi em rời khỏi bàn, bạn trai cũ của em đã bỏ thuốc vào ly rượu không?”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page