Anh thợ đó là chủ tiệm, luôn đích thân phục vụ tôi.
Hắn ta tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngoại hình trắng trẻo sáng sủa.
Nói chuyện hài hước dí dỏm, luôn khiến tôi cười, và đối xử với tôi rất ‘đặc biệt’.
Có lẽ vì tôi ít tiếp xúc với con trai, nên mỗi lần có va chạm thân thể tình cờ, tim lại đập nhanh hơn bình thường.
Rõ ràng là hắn ta cũng cảm nhận được điều đó, bắt đầu chủ động nhắn tin với tôi trên WeChat.
Từ nhắn tin liên tục đến khi chính thức quen nhau, chỉ mất đúng bảy ngày.
Sau khi ở bên nhau, hắn ta đối xử với tôi cực kỳ chu đáo, dịu dàng và ân cần.
Cuối tuần nào cũng lái xe đưa tôi đi chơi khắp nơi, ăn đủ món ngon, ngắm đủ cảnh đẹp.
Nhưng rồi, mọi chuyện dần thay đổi.
Khi hẹn hò, hắn ta bắt đầu dùng giọng điệu đùa cợt để chê bai cách ăn mặc của tôi, thậm chí cả tính cách.
“Eo em hơi to đó, sau này đừng mặc đồ rộng nữa.”
“Hôm nay sao không trang điểm? Nhìn như kiểu không có sức sống ấy.”
“Mới nói mấy câu mà đã giận rồi à? Tính cách như em ấy, chắc chỉ có anh mới chịu đựng nổi thôi.”
Hơn nữa, hắn ta rất thích kiểm soát.
Nếu tôi cứ làm theo ý mình, hắn ta sẽ chiến tranh lạnh hoặc đem tôi ra so sánh với người khác.
Dần dần, tôi bắt đầu nghe lời, vứt đi rất nhiều quần áo hắn ta không thích, và lần nào ra đường cũng phải trang điểm.
Nếu không kịp trang điểm, tôi sẽ đội mũ, đeo khẩu trang, che kín mặt.
Bởi vì trong tiềm thức, tôi bắt đầu tin vào lời hắn ta — Không trang điểm thì mình là người xấu xí.
Tôi cũng bắt đầu cố kìm nén tính cách của mình, vì hắn ta bảo chỉ có những cô gái ngoan ngoãn mới xứng đáng được yêu.
Nhưng tất cả những điều đó, với hắn ta, vẫn là chưa đủ.
Hắn ta bắt đầu yêu cầu tôi xóa hết bạn bè nam quanh mình, ghen tuông vô cớ, hay cãi nhau và gào thét.
Tôi chỉ muốn yên ổn nên càng cố gắng làm theo ý đối phương.
Nguyên nhân cuối cùng khiến chúng tôi chia tay là vì tôi tình cờ đi bộ cạnh một bạn nam trong lớp, bị gã bắt gặp.
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà hôm đó hắn ta điên cuồng đập phá giữa chốn đông người, thậm chí còn lớn tiếng sỉ nhục tôi ngay giữa đường.
Hắn ta mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, vu oan tôi ngoại tình, làm loạn cả một trận ra trò.
Tôi bị sự cực đoan của tên đó làm cho sợ hãi, vội vàng đề nghị chia tay.
Tôi gãi mũi: “Đến tận bây giờ, mỗi lần đi ngang tiệm salon đó em đều phải vòng đường khác.”
Giang Dữ cau mày nhìn tôi một lúc, giọng lạnh nhạt: “Cũng tốt, ít ra còn biết giữ mạng.”
“…” Tôi không dám nói gì.
“Vậy cô thích anh ta cũng vì cảm giác được đồng hành?”
Tôi nghĩ một lúc, “Chắc là vậy.”
“Tiếp đi.”
“Hết rồi.” Tôi nhún vai: “Người cuối cùng thì anh từng gặp rồi, Kiều Kiều cũng kể với anh rồi đấy.”
Giang Dữ nhìn tôi chăm chú, cây bút kẹp giữa ngón tay anh khẽ xoay tròn.
“Nghe thế thì có thể thấy, những người cô thích thực chất chỉ là vì họ tạm thời cho cô giá trị cảm xúc. Hoặc là cô phát hiện một điểm sáng nào đó ở họ, rồi tự gán cho họ những phẩm chất tốt đẹp vốn không tồn tại.”
“Thực ra, cô chẳng hiểu rõ về tính cách hay nhân phẩm của họ. Phải biết rằng, đó không phải là tiêu chuẩn để chọn bạn trai, càng không phải là tình yêu.”
Tôi gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Cô không kiểm soát được ranh giới khi giao tiếp với nam giới, lại vô thức tìm kiếm sự chú ý và cảm giác được đồng hành từ họ. Điều này có liên quan mật thiết đến việc thuở nhỏ cô thiếu đi hình bóng người cha bên cạnh.”
“Tôi hy vọng cô tiếp tục cố gắng, tốt nhất nên duy trì được một mối quan hệ lành mạnh với bố mình.”
Anh viết mấy con số lên tờ giấy trắng, đưa cho tôi: “Hôm nay tạm dừng ở đây, đây là số điện thoại của tôi. Gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi cho tôi.”
Tôi bỗng nổi cơn ngang: “Không phải nói gọi điện bàn là được sao?”
Anh rút lại tờ giấy: “Vậy thì gọi bàn.”
“Điện thoại di động tiện hơn.”
Không còn chút khí phách nào, tôi nhanh tay giật lại tờ giấy, rồi chạy biến mất tăm.
You cannot copy content of this page
Bình luận