6.
Cuối tuần, như đã hẹn, tôi lại đến căn biệt thự ấy để gặp Giang Dữ.
Lần này anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo.
Ánh nắng rọi lên khuôn mặt, đồng tử màu nâu sẫm trong mắt anh trong veo như nước vừa được rửa sạch.
Tôi chỉ nhìn một cái, tim đã đập loạn nhịp như nai chạy trong lòng.
Bất đắc dĩ, tôi chọn cách cúi đầu, tránh nhìn anh thêm.
Anh ngồi trên sofa, trông có phần tùy ý: “Có làm theo lời tôi dặn không?”
Tôi giơ ngón trỏ lên: “Chỉ gọi một cuộc thôi, bình thường trong một năm bọn em cũng chẳng nói chuyện được mấy lần, một tuần một lần là giới hạn của em rồi.”
Anh khẽ cười: “Cũng được, chúng ta có thể từ từ mà làm.”
“Ừm, tuần này không phải đến lúc làm bài trắc nghiệm rồi sao?” Tôi ngoan ngoãn hỏi.
“Không làm bài.” Anh rút ra một cây bút: “Chúng ta trò chuyện một chút.”
“Nói chuyện gì?” Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
“Đừng căng thẳng, chúng ta nói chuyện về mấy lần yêu gần đây của cô.”
“Lần trước không phải đã nói rồi sao?”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa đủ chi tiết.”
“Ồ.”
Tôi bắt đầu hồi tưởng.
Trong suốt thời đại học, tôi có ba mối tình.
Mối tình đầu là với một người chơi game cùng thành phố.
Lúc đầu, mục tiêu của tôi rất đơn giản, chỉ là muốn thắng game, lên hạng.
Nhưng giọng đối phương rất dễ nghe, kỹ năng lại tốt, quan trọng hơn là, vì tính chất công việc, anh ta rất giỏi trong việc dỗ dành tôi vui vẻ.
Tôi ngày càng thích chơi game với anh ta, rồi dần dần không chấp nhận được việc những cô gái khác cũng được anh ta đối xử tốt như tôi.
Nhận ra sự thay đổi trong lòng, tôi dứt khoát bày tỏ tình cảm.
Anh ta trả lời: “Anh cũng thích em, nhưng anh phải kiếm tiền.”
Vì thế, tôi bắt đầu ném toàn bộ tiền tiêu vặt hàng tháng vào anh ta.
Tôi mua skin game, đặt đồ ăn, tặng quà.
Hai tháng như vậy, anh ta cuối cùng cũng đồng ý quen tôi và hẹn gặp mặt.
Buổi hẹn đầu tiên, thật ra tôi đã thấy thất vọng, vì anh ta hơi béo.
Nhưng nhờ có chiều cao và sự kiên nhẫn dịu dàng, tôi nhanh chóng bỏ qua khuyết điểm ấy.
Anh ta kể rằng hoàn cảnh gia đình khó khăn, học vấn không cao, nên phải kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Vì vậy, buổi hẹn đầu tiên, tôi chủ động giành trả tiền.
Nhưng khi chúng tôi thật sự quen nhau, anh ta cũng không ngừng nhận đơn hàng chơi game.
Tôi thường thấy lịch sử chơi đôi trong tài khoản của anh ta, còn có những đoạn chat mờ ám như “cưng ơi”, “hun hun”…
Lý do anh ta đưa ra đều là “vì công việc”.
Tôi chỉ còn cách nhịn ăn bớt mặc, cố ngăn anh ta “làm việc”.
Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì.
Tôi nhận ra sự thật khi vô tình thấy lịch sử đặt đồ ăn trên tài khoản của anh ta, phát hiện anh ta đã đặt đồ ăn cho một cô gái suốt một thời gian dài.
Tôi tìm được số điện thoại, gọi cho cô gái ấy.
Lúc đó mới biết, cô gái kia là bạn gái đã quen anh ta suốt hai năm.
Còn tôi, thậm chí chẳng tính là “tiểu tam”, chỉ là kẻ ngốc bị lợi dụng mà thôi.
Cái gọi là gia cảnh khó khăn cũng là bịa đặt, anh ta chỉ lười biếng, không muốn đi làm mà muốn có người nuôi dưỡng.
Biết được sự thật, tôi trốn trong chăn khóc suốt hai ngày, sau đó bỏ ra một ít tiền, khiến tài khoản game của anh ta bị khóa vĩnh viễn.
Về sau, cô bạn gái quen hai năm kia cũng chia tay anh ta dứt khoát.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng anh ta vẫn khóc lóc gọi điện cho tôi, cầu xin tôi quay lại.
7.
“Đó là mối tình đầu của em hồi đại học.”
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, thấy xấu hổ vì sự ngu ngốc của chính mình.
Giang Dữ yên lặng nghe tôi kể xong, rồi hỏi: “Cô thích anh ta ở điểm nào?”
“Chắc là vì anh ta luôn ở bên em, gọi là có mặt, khiến em cảm thấy mình được quan tâm.”
Giang Dữ gật đầu: “Tiếp đi.”
Tôi thở dài mở lời: “Nói ra thật xấu hổ, người bạn trai thứ hai của em thời đại học là một anh thợ làm tóc ở tiệm salon cao cấp.”
You cannot copy content of this page
Bình luận