Tôi nhìn hắn ta đầy ghét bỏ: “Tôi không phải trạm tái chế rác thải, sau này đừng có đến tìm tôi nữa.”
Tên đó còn định nói gì đó, nhưng Kiều Kiều đã kéo tay tôi: “Noãn Noãn, đi ăn với tớ không?”
“Đi.” Tôi thuận đà đi theo họ.
Đi được một đoạn, Kiều Kiều lặng lẽ lên tiếng: “Cậu đúng là rất có duyên với mấy cái thùng rác.”
Giang Dữ cúi đầu nhìn tôi một cái: “Có thể nhận thức được điều đó cũng là tốt rồi.”
“Cô ấy chỉ là bây giờ nhận thức được thôi, chờ đến khi cái não bị úng đầy tình yêu của cô ấy tái phát, bảo cô ấy học Vương Bảo Xuyến đào rau dại là cũng đi đấy.”
Tôi muốn phản bác, nhưng không có chút tự tin nào.
5.
Ăn trưa xong, Giang Dữ về nhà, tôi không kìm được hỏi Kiều Kiều: “Không phải là bác sĩ tâm lý sao?”
“Anh họ tớ học chuyên ngành tâm lý học đấy, vừa hay anh ấy đang nghiên cứu đề tài liên quan, cậu lại cần được bác sĩ tâm lý giúp đỡ, nên tớ giới thiệu cậu cho anh ấy.”
“?”
Kiều Kiều nhún vai: “Nhìn tớ làm gì, cậu cũng đâu có thiệt thòi gì.”
“Cũng đúng.” Tôi gật đầu: “Giờ anh họ cậu đẹp trai như vậy, nên để người nhà xử lý nội bộ.”
Kiều Kiều đột nhiên đứng sững lại.
Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Dù cậu tên là Noãn Noãn, tớ cũng không muốn cậu đi khắp nơi ban phát sự ấm áp cho mấy tên tồi. Cậu rất tốt, cậu xứng đáng có một mối quan hệ lành mạnh và tích cực.”
“Lần này thôi, cậu có thể kiềm chế bản thân một chút, thật sự giải quyết vấn đề tâm lý của mình không?”
“Biết rồi mà.” Tôi lặng lẽ đồng ý với cô ấy, rồi quay người lên lầu.
Tôi biết cô ấy đang lo cho tôi, nhưng lại không biết phải đáp lại thế nào.
Rõ ràng bản thân không đến nỗi xấu, vậy mà mấy người bạn trai trước đây của tôi đều bình thường, ngoại hình, gia cảnh, học vấn đều chẳng có gì nổi bật.
Các bạn tôi chỉ biết trơ mắt nhìn tôi bị mấy tên tồi dìm đến mức mất hết tự tin, tận mắt thấy tôi bị phản bội, thấy bọn họ lừa sạch tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi.
Điều đáng sợ nhất là, tôi lại tình nguyện như vậy.
Tôi giống như cái tên của mình — Ôn Noãn — luôn sẵn lòng mang sự ấm áp của mình tặng cho đám tồi.
May mà vẫn còn có giới hạn.
Bạn bè cũng cho rằng tôi vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa, nên mới khuyên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi thực sự nên kiểm soát bản thân, nghiêm túc hợp tác điều trị.
Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại thoại cho bố.
Tút… tút… tút…
Tôi đã định cúp máy thì cuộc gọi mới được bắt.
“Thiếu tiền à? Lát bố chuyển cho con.”
“Không phải…”
Tôi ấp úng mãi, chẳng biết nên nói gì.
Quan hệ giữa tôi và bố rất kỳ lạ.
Rõ ràng ông ấy là người thân nhất của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy rất xa lạ.
Từ khi tôi còn học mẫu giáo, ông ấy đã đi khắp nơi làm ăn, lễ Tết lại càng bận, thời gian về nhà rất thất thường.
Lâu dần, tôi cũng quen rồi.
“Ở nhà có chuyện gì à?” Ông ấy đột nhiên hỏi.
“Không có đâu.” Sợ bố lo lắng, tôi vội phủ nhận, rồi khó khăn tìm đề tài: “Dạo này bố bận không ạ?”
Tôi thậm chí còn rất mong ông ấy nói rằng mình bận, như vậy tôi sẽ có lý do để kết thúc cuộc gọi khó xử này.
“Không bận, nói đi.” Giọng bố có chút mất kiên nhẫn.
“Con chỉ muốn hỏi dạo này bố thế nào.”
“Ừ.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chắc ông ấy cũng không biết đối mặt ra sao với sự quan tâm đột ngột của tôi.
“Dạo này cũng ổn, bên này đang bận họp suốt, công ty mới thành lập, có nhiều thứ phải lo, chắc sẽ chưa thể về được trong thời gian ngắn.”
“Vậy à…” Tôi kéo dài âm cuối, tiếp tục cố nghĩ chuyện để nói.
“Con thì sao, bắt đầu thực tập chưa?” Bố chủ động hỏi.
“Chưa ạ.”
Tôi kể sơ qua về tình hình sinh hoạt hiện tại của mình.
Cuộc gọi thoại đầu tiên kết thúc, chúng tôi nói chuyện được ba phút.
Rõ ràng chẳng nói gì nhiều, nhưng tâm trạng tôi lại nhẹ nhõm hiếm thấy.
Không hổ là lời khuyên của bác sĩ tâm lý, đúng là có chút tác dụng thật.
Chỉ tiếc là, suốt cả tuần sau đó, tôi cũng chỉ gọi được cuộc gọi này mà thôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận