“Noãn Noãn, em đừng như vậy, anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi. Tuy tính cách em thất thường, nhưng em nhất định là người phù hợp nhất với anh.”
Tôi vẫy tay: “Đừng, tôi không hợp với anh đâu, người hợp với anh là kiểu khổ mệnh.”
“Noãn Noãn, em xem này, anh mua quà cho em.”
Hắn ta vừa nói vừa đưa cho tôi một hộp quà nhỏ, bên trong là một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền đó là lúc chúng tôi đi dạo phố gặp phải, giá hai trăm tệ.
Khi ấy tôi rất thích, định mua thì bị hắn ta ngăn lại: “Hai trăm tệ, ăn một bữa còn hơn, đừng tiêu xài linh tinh.”
Kết quả, tôi không những không mua dây chuyền, mà còn mời hắn ta đi ăn một bữa lẩu.
Tôi nhìn gương mặt vừa nịnh nọt vừa khó coi của gã, càng nhìn càng tức.
Lúc đó mình nghĩ gì không biết, sao lại tin mấy lời vớ vẩn như vậy.
Thật muốn cho tên này một cú đấm!
“Tôi không cần.”
Tôi bực dọc quay đầu đi, vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua không xa.
“Anh Giang Dữ!”
Tôi bỏ lại tên bạn trai cũ đang đứng ngây ra đó, nhanh nhẹn chen qua đám người, chính xác nắm lấy vạt áo của anh.
“Anh Giang Dữ, sao anh không nghe điện thoại của em?” Tôi nhìn anh đầy tủi thân.
Anh có chút ngơ ngác: “Dạo này anh không có ở nhà.”
“Anh không ở nhà thì liên quan gì đến điện thoại văn phòng chứ? Lẽ nào chỉ hai ngày ngắn ngủi, anh đã có bạn gái rồi?”
“Anh ấy có bạn gái hay không liên quan gì đến cậu?” Một giọng nữ vang lên.
Lúc này tôi mới nhìn thấy, bên cạnh Giang Dữ còn đứng một cô gái nhỏ nhắn.
Cô ấy bước vài bước chắn trước mặt Giang Dữ, mắt tròn trừng lớn.
Chân tôi như muốn mềm nhũn, cười gượng: “Hahaha, Kiều Kiều, tớ cứ tưởng hôm nay cậu nghỉ cơ mà.”
Xong rồi, bị bắt quả tang rồi.
Kiều Kiều khoanh tay trước ngực, nhìn tôi lắc đầu liên tục: “Cậu giỏi thật đấy, ngay cả anh họ tớ cũng không tha.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Hết hồn, tớ cứ tưởng là bạn trai cậu. Anh họ thì tốt rồi, xử lý nội bộ.”
“Khoan đã.” Tôi bỗng giật mình phản ứng lại: “Anh họ?”
“Đúng vậy, mấy năm trước anh ấy ở nước ngoài, năm nay mới về.”
… Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, anh họ của Kiều Kiều có hơi mập, cũng không cao lắm.
Cho nên lúc đó tôi thậm chí còn không nhớ nổi tên, ai ngờ đi nước ngoài một chuyến lại hóa cao ráo đẹp trai thế này.
“Xử lý cái đầu cậu ấy.” Kiều Kiều trợn mắt nhìn tôi một cái: “Tớ giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cậu là để cậu giải quyết vấn đề tâm lý, chứ không phải mai mối để cậu đi yêu đương!”
Tôi bĩu môi, không dám nói gì.
Giang Dữ từ đầu đến giờ đứng một bên xem trò vui, hiếm hoi mở miệng nói giúp tôi: “Không thể trách cô ấy, tâm lý của Noãn Noãn thực sự có vấn đề, cô ấy không biết cách giao tiếp bình thường với nam giới, cứ từ từ thôi.”
Chỉ một câu đơn giản, mà tôi lại cảm thấy trong lòng như hoa đào nở rộ.
Anh ấy gọi mình là Noãn Noãn, ngọt ngào quá đi mất.
“Dù sao đi nữa, trước khi cậu đủ năng lực và trưởng thành để duy trì một mối quan hệ lành mạnh, tớ sẽ không cho phép cậu làm hại anh họ tớ đâu, dù cậu có là bạn thân của tớ cũng không được.”
“Ồ…”
Tôi lại thấy buồn, lỡ đâu cứ mãi như thế này, chẳng phải sẽ cô đơn cả đời sao?
Giang Dữ nhìn qua tôi, ánh mắt hướng về phía sau: “Tôi cũng khuyên cô, tạm thời đừng yêu đương gì cả.”
“Noãn Noãn, người này là ai thế? Dựa vào đâu mà khuyên em?” Giọng của tên bạn trai cũ vang lên phía sau.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy.” Giang Dữ có vẻ không vui.
“Cần gì bác sĩ tâm lý? Có tôi là đủ rồi.”
Tên đó bước lại, định khoác vai tôi, tôi cau mày né tránh.
Hắn ta thở dài: “Noãn Noãn, anh biết em thiếu tình thương, em không cần bác sĩ tâm lý đâu. Tin anh đi, sau này anh sẽ cho em đủ cảm giác an toàn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận