“Cái quái gì!” Tôi hoảng hốt móc điện thoại ra, định báo cảnh sát.
Giang Dữ giữ tay tôi lại: “Anh báo rồi.”
“Ồ… Vậy giờ em nên làm gì? Giả vờ bình thường để giữ hắn lại?”
Quá nhiều thông tin cùng lúc khiến đầu óc tôi rối bời.
“Em ngoan ngoãn ở đây chờ, đừng đi đâu cả.”
Anh xoa nhẹ đầu tôi, rồi quay người bước đi.
Chỉ vài giây sau, nhà hàng vang lên tiếng hét thất thanh của phụ nữ, tiếng Thẩm Tư mắng chửi, tiếng ẩu đả và va chạm đồ đạc vang lên hỗn loạn, cả nhà hàng rơi vào cảnh náo loạn.
Không lâu sau, cảnh sát đến nơi.
Tôi, Giang Dữ và Thẩm Tư cùng bị đưa đi lấy lời khai.
Thì ra sau khi tôi cắt đứt liên lạc với Thẩm Tư, hắn ta đã quen mấy cô bạn gái khác, nhưng chẳng ai “ngoan ngoãn” như tôi.
Cộng thêm một lần tình cờ nhìn thấy tôi đi dạo với bạn trai cũ, tâm lý hắn ta bị lệch lạc, nên giả vờ vô tình tiếp cận bạn trai cũ của tôi để điều tra tin tức về tôi.
Bạn trai cũ của tôi vốn sĩ diện, nói rằng tôi bị người ta đá, đau lòng đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Hắn ta định lợi dụng lúc tôi yếu lòng để chen vào, không ngờ tôi chẳng thèm để ý, thế là mới nghĩ ra một “phương án” khiến tôi không thể từ chối.
May mắn thay, Giang Dữ đã luôn ở bên cạnh tôi.
12.
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã về khuya, đêm thu mang theo chút se lạnh.
Giang Dữ lái xe đưa tôi về nhà.
Ánh trăng rọi lên gương mặt anh, khiến làn da trắng càng thêm nổi bật, ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm.
Tôi thử thăm dò mở lời: “Lúc nãy… anh có phải đang tỏ tình với em không?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi một cái: “Đúng, ban đầu anh định chờ em từ từ yêu anh. Nhưng sau chuyện vừa rồi, một phút cũng không muốn đợi nữa.”
“?” Tôi mơ hồ không hiểu: “Chẳng phải em đã thích anh từ lâu rồi sao.”
“Cái đó gọi là thích à? Em chỉ là nhìn mặt khởi lòng tham thôi.”
“… Thế sao không thể gọi là tiếng sét ái tình?” Tôi cãi bướng.
“Chúng ta học chung cấp ba, anh lại là anh họ của Kiều Kiều, đã gặp nhau vô số lần, vậy mà lần gặp này em còn hỏi anh tên gì.”
“Không thể trách em… Anh thay đổi nhiều quá mà. Với lại mấy lần đó gặp cũng có ấn tượng gì đâu, em không nhớ rõ là chuyện bình thường.”
“Có lẽ vì anh luôn ở phía sau em, nên em mới chẳng bao giờ thấy.” Ánh mắt anh nhìn xa xăm: “Cấp hai em thích mấy tên ngổ ngáo, còn anh ngồi bàn đầu chăm chỉ học hành. Lên cấp ba em thích mấy đứa học thể thao, anh liền ngày đêm tập luyện.”
“Vất vả lắm mới có được cơ bụng thì em lại mê chơi game, yêu đứa chơi game cùng. Đến khi anh cày giỏi game, em lại say mê tay thợ làm tóc. Anh đâu thể đi học làm tóc được, thế là anh ra nước ngoài.”
“Sau khi về nước, cuối cùng anh cũng bắt kịp bước chân em. Em thích bác sĩ tâm lý, thì anh chính là bác sĩ của em. Em thích sếp, thì anh vừa hay tiếp quản công ty.”
Đèn xanh, Giang Dữ đỗ xe lại, tay chống lên thành ghế cạnh tôi, người nghiêng về phía tôi.
“Tống Ôn Noãn, anh đã là cái bóng trong thế giới của em suốt bao năm, theo đuổi em lâu đến vậy. Lần này, em có thể dừng lại vì anh một lần được không?”
Khuôn mặt anh từ từ tiến lại gần, hương cỏ cây quen thuộc lan tỏa, môi anh mềm mại và ấm áp.
Tôi như say rồi, đầu óc trống rỗng.
Mãi đến khi tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục, tôi mới hoàn hồn.
Thực ra, ngay lần đầu tiên tôi vì nhan sắc mà rung động, anh hoàn toàn có thể đồng ý luôn.
Nhưng anh đã không làm vậy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, ánh đèn đêm ngoài kia vút qua nhanh như chớp, khẽ gọi: “Giang Dữ.”
“Hửm?”
“Chúng ta cứ từ từ, được không?”
Anh bật cười khẽ: “Được.”
Từ từ thôi, là sự chân thành lớn nhất mà em có thể trao cho anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận