Vì quá mê đắm chuyện yêu đương, tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý nghiêm túc xem hết hồ sơ của tôi, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, nói: “Trông cô có vẻ rất dễ phải lòng người khác.”
Tôi: “Sao lại nói vậy, cưng.”
1.
Hồi cấp hai tôi thích mấy đứa ngổ ngáo, cấp ba thì mê mấy bạn học thể thao, đại học trong đợt huấn luyện quân sự thì lại thích anh huấn luyện viên, chơi game thì yêu luôn người chơi cùng, đi cắt tóc thì phải lòng anh thợ làm tóc.
Nói chung là, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng xuất hiện chú rể tương lai của tôi.
Điều đáng sợ hơn là, tôi lại còn là kiểu người “mê đắm tình yêu”.
Mỗi lần yêu là mỗi lần tôi khóc như xé ruột xé gan, cứ như ngày tận thế.
Nhưng may là tình trạng này không kéo dài được lâu, vì rất nhanh thôi, tôi lại gặp được người chồng tương lai tiếp theo.
Điều đó khiến cho chu kỳ yêu đương của tôi cực kỳ ngắn ngủi.
Tuy rằng số lần yêu không đếm xuể, nhưng kỷ lục yêu lâu nhất cũng chỉ có ba tháng.
Giống như bị trúng lời nguyền nào đó, yêu được ba tháng là thể nào cũng chia tay.
2.
Cuối cùng nhận ra bản thân có vấn đề, tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã chết đứng.
Vest đen cao cấp, dáng người cao lớn thẳng tắp, kính gọng vàng, làn da trắng trẻo, sống mũi cao, ngón tay thon dài.
Không thứ nào là không khiến radar tình yêu của tôi phát tín hiệu điên cuồng.
Anh lịch sự gật đầu: “Ngồi đi.”
“Vâng.”
Tôi mắt long lanh như hoa đào, chống cằm nhìn anh ấy lật hồ sơ.
Làm sao bây giờ, càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Tôi đưa một ngón tay ra vẽ vòng tròn trên mặt bàn: “Anh ơi, anh tên gì vậy?”
Anh khẽ cau mày một chút: “Giang Dữ.”
“Ồ——” Tôi gật đầu: “Tên hay thật đấy.”
Sau này con của chúng tôi chỉ cần thừa hưởng một nửa gen của anh cũng được rồi.
“Em tên là Tống Ôn Noãn.” Tôi chủ động giới thiệu bản thân.
“Tôi biết.” Anh chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Anh ơi, thế anh có bạn gái chưa?”
Anh ngẩng đầu lên: “Chưa.”
Đối mắt hai giây, tim tôi bỗng đập thình thịch.
Anh ấy đang quyến rũ tôi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, ánh mắt anh đã rời đi, tiếp tục cúi đầu xem hồ sơ.
Năm phút sau, anh đẩy nhẹ gọng kính viền vàng: “Trông có vẻ cô rất dễ phải lòng người khác.”
Tôi buột miệng: “Sao lại nói vậy, cưng?”
Anh rõ ràng bị nghẹn một cái: “Bao lâu rồi?”
Tôi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt điển trai của anh: “Em độc thân khoảng một tháng rồi.”
“……”
“Cô đúng là rất dễ rung động đấy.” Anh yên lặng nhìn tôi: “Ý tôi là, tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
Anh nghiêm túc bổ sung một câu: “Đừng quên, cô đến đây là để gặp bác sĩ tâm lý để giải quyết vấn đề.”
“Ồ.” Tôi nghiêm chỉnh điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Tình trạng này bắt đầu từ hồi em học tiểu học, khi trong lớp có một tên con trai ngổ ngáo hay giật tóc và bắt nạt em.”
……
Một tiếng sau, tôi ôm một bịch khăn giấy, từ tên ngổ ngáo hồi tiểu học kể đến bạn học thể thao thời cấp ba, từ người chơi game cùng đến anh thợ làm tóc, khóc không thành tiếng.
“Huhuhu, anh Giang Dữ, anh nói xem, có phải em không xứng đáng có được hạnh phúc không?”
“……”
Biểu cảm bất lực quen thuộc lại một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt, anh thở dài một hơi thật sâu: “Bố của cô…”
“Còn sống.” Tôi nhanh miệng trả lời.
“Tôi đang hỏi, quan hệ giữa cô và bố cô thế nào?”
“Không thân.”
“Không thân?”
“Phải. Ông ấy làm ăn, quanh năm bay khắp cả nước, số lần em gặp chú bảo vệ dưới lầu còn nhiều hơn gặp ông ấy.”
“Vậy nhiệm vụ tuần này của cô là trò chuyện với ông ấy. Gặp mặt cũng được, gọi video cũng được, tốt nhất là đảm bảo mỗi hai ngày có thể nói chuyện một tiếng.”
“Chỉ vậy thôi á?” Tôi tròn xoe mắt: “Không kê thuốc gì sao?”
“Trường hợp của cô uống thuốc cũng vô ích.” Anh đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ: “Vậy nhé, nếu không có việc gì thì hẹn gặp tuần sau.”
Tôi biết điều đứng lên: “Vậy anh ơi, cho em xin số điện thoại riêng đi, có gì em tiện liên lạc.”
Anh chẳng buồn nhìn tôi: “Gọi số văn phòng là được rồi.”
Anh ấy lạnh lùng quá, tôi lại càng thích hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận