Trái ngược với sự hào hứng của họ, tôi và Lục Cần lại yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi hỏi anh: “Có thể rời đi an toàn rồi, sao trông anh không vui?”
Anh bỗng nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Nếu anh chết, em có nhớ anh không?”
Tôi bật cười: “Anh sẽ không chết đâu. Em sẽ không để anh chết.”
Anh siết nhẹ tay tôi: “Anh tin em.”
Nhìn thấy trực thăng hạ cánh, tôi nhận ra, giây phút chia xa giữa tôi và Lục Cần đã đến.
Tôi thực sự không nỡ rời xa anh.
Lục Cần bảo tôi lên trước, nhưng tôi lắc đầu: “Để đồng đội của anh lên trước đi, em muốn cùng anh lên sau cùng.”
Anh hơi do dự, nhưng rồi vẫn ra hiệu cho đội viên lần lượt bước lên.
Đến lượt chúng tôi, tôi nói muốn ngắm cảnh một chút, rồi để anh ngồi vào bên trong trước.
Nhìn mặt đất ngày một xa dần, tôi biết, lúc này là thời điểm thích hợp.
Tôi quay đầu nhìn Lục Cần.
Anh nhìn tôi đầy khó hiểu: “Sao thế?”
Tôi nghiêng người ghé sát vào tai anh, khẽ nói: “Gặp được anh là điều hạnh phúc nhất trong đời em.”
Nói xong, tôi mở cửa khoang trực thăng, nhảy xuống.
Tôi nhìn thấy nụ cười trên môi Lục Cần cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn, bàn tay đang vươn ra cố nắm lấy tôi.
Khi tôi tiếp đất an toàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía trực thăng, hướng về phía anh vẫy tay, kiềm nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười hét lớn:
“Lục Cần, anh nhất định phải hạnh phúc!”
Và… quên em đi.
Câu nói này, cuối cùng tôi vẫn không thể thốt ra.
11
Chờ đến khi trực thăng biến mất khỏi tầm mắt, tôi liếc nhìn đám tang thi xung quanh.
Quá xấu, thật sự không muốn nhìn.
Tôi chạy về nơi trú ẩn, nằm lên chiếc giường mà Lục Cần từng ngủ, rồi không kìm được mà bật khóc nức nở.
“Lục Cần, em thật sự rất thích anh.”
“Lục Cần, anh có quên em không?”
“Lục Cần, chúng ta có thể gặp lại nhau nữa không?”
“Đồ ngốc.”
Hả? Câu này không phải tôi nói.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Cần đứng ngay trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Miệng tôi há to đầy kinh ngạc: “Anh…?”
Không nói lời nào, anh giơ tay cốc thẳng vào trán tôi một cái rõ đau.
Tôi ôm trán, nhăn nhó hét ầm lên, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi anh dù chỉ một giây.
Tôi hỏi anh: “Anh là… Lục Cần?”
Anh hậm hực đáp: “Không, anh không phải Lục Cần.”
Ngay sau đó, anh ôm chặt tôi vào lòng, cúi xuống thì thầm bên tai: “Anh là bạn trai của em.”
Tôi mừng rỡ khi thấy anh quay lại tìm mình, nhưng vẫn đẩy anh ra: “Có một chuyện em vẫn luôn giấu anh.”
Anh cười, ánh mắt chứa đầy sự thấu hiểu: “Em đang nói đến việc em là tang thi đúng không?”
Trái tim tôi chợt run lên: “Anh… biết rồi?”
Anh lại kéo tôi vào vòng tay, giọng nói dịu dàng: “Phải, anh đã biết từ lâu.”
Tôi bối rối: “Khi nào?”
“Lần em cứu anh. Dù không nhìn thấy người đó là em, nhưng anh đã ngửi thấy mùi cay.”
Không trách được lúc đó anh lại hỏi tôi có ăn cay hay không.
Thì ra, anh đã biết từ lâu rồi.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy… anh không sợ em sao? Cũng không ghét em?”
Anh nhẹ nhàng cười: “Anh chỉ ghét những tang thi mất kiểm soát, hủy hoại mọi thứ và giết hại con người. Còn em…”
Anh nâng cằm tôi lên, đôi mắt sáng rực đầy chân thành.
“Em là người anh thích, còn không kịp, sao anh có thể ghét em được?”
Tôi chìm đắm trong niềm vui sướng, không sao thoát ra được.
Khi tôi từ trong niềm vui trở lại thực tại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tại sao anh chưa đi?”
Lục Cần tránh ánh mắt tôi, khẽ đáp: “Anh quay lại tìm em, đồ ngốc.”
Câu nói này khiến tôi rất vui, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
Dường như Lục Cần đang giấu tôi chuyện gì đó.
Tôi và anh ở lại nơi trú ẩn, quấn quýt bên nhau cả ngày.
Tối hôm đó, anh lại hỏi tôi: “Nếu anh chết, em có nhớ anh không?”
Cảm giác bất an trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
Tôi lật người, thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh chằm chằm: “Lục Cần, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Anh lắc đầu: “Không có gì cả, ngủ đi, anh mệt rồi.”
Tôi không chịu buông tha: “Nếu anh không nói, em sẽ đi ngay bây giờ và không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Bị tôi ép đến đường cùng, cuối cùng Lục Cần cũng mở lời.
Lần này anh quay lại không chỉ để tìm tôi, mà còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn—trong đợt sóng tang thi tiếp theo, anh phải chịu trách nhiệm dẫn dụ toàn bộ tang thi đến một khu vực nhất định, tập trung chúng lại, sau đó kích nổ, tiêu diệt tất cả.
Nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, gần như không có cơ hội sống sót.
Nghe xong, tôi hoàn toàn sững sờ, tim như ngừng đập.
Vậy là anh trở về… để tìm cái chết sao?
Nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của tôi, anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, sau này anh không thể ở bên em nữa.”
Tôi không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở, hai tay siết chặt lấy áo anh: “Không, anh không được đi! Em không cho phép anh đi!”
Anh dịu dàng vuốt tóc tôi, giọng nói trầm thấp: “Đây là ước mơ của anh, anh muốn trở thành một người hùng.”
Nước mắt tôi không ngừng rơi: “Không còn cách nào khác sao?”
Anh lắc đầu: “Không còn.”
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một điều, siết chặt cánh tay anh, kích động nói: “Em là tang thi biến dị, em có thể làm thí nghiệm! Có khi nào họ có thể tạo ra thuốc kháng virus từ em không?”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ phấn khích khi nghe điều này, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng bình tĩnh: “Vô ích thôi, mà anh cũng không nỡ.”
12
Sau khi biết tôi là một tang thi biến dị, Lục Cần không đưa tôi về tổng bộ để nghiên cứu.
Anh có tư tâm, anh không nỡ rời xa tôi.
Nhưng còn một lý do quan trọng hơn—virus tang thi có sức sống quá mạnh mẽ.
Đội nghiên cứu đã miệt mài suốt một tháng, cuối cùng phát hiện ra rằng chỉ có một cách duy nhất để tiêu diệt hoàn toàn chúng: lửa.
Khi nhận ra sự thật này không thể thay đổi, chúng tôi càng thêm trân trọng từng giây phút bên nhau.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, với nguồn thực phẩm hạn chế, chúng tôi đã có một bữa tối dưới ánh nến.
Anh còn cầu hôn tôi, với một chiếc nhẫn làm từ dây thép.
Anh nói: “Tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Dù sau này không thể ở bên em, anh vẫn muốn giữ em cho riêng mình.”
Tôi đáp: “Em rất hạnh phúc, em là của anh.”
Đêm trước ngày thực hiện nhiệm vụ, Lục Cần ôm tôi thật chặt.
Anh nói: “Anh hy vọng em có thể thay anh sống tiếp.”
Tôi lắc đầu: “Không, em muốn ở bên anh.”
Dù anh nói gì, tôi cũng không thay đổi quyết định.
Khi trời vừa hửng sáng, anh khẽ thở dài, đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Bây giờ dù em có muốn hối hận, cũng đã quá muộn rồi.”
Anh gật đầu: “Được rồi.”
Tôi hỏi: “Anh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Em sẽ giúp anh thực hiện ở kiếp sau.”
Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Hôn anh thêm lần nữa đi.”
Trong ánh lửa bập bùng, chúng tôi trao nhau nụ hôn sâu đầy quyến luyến.
Phiên ngoại:
Nhiều năm sau.
Có người báo cảnh sát rằng họ đã nhìn thấy một sinh vật trong rừng trông giống con người, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh ngạc.
Vương Tuyết, người nhận tin báo, kích động hỏi: “Một hay hai người?”
Người kia nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là hai, một người cõng một người khác, nhưng tôi cũng không chắc.”
Vương Tuyết bật cười: “Biết rồi. Chỉ cần các anh không làm phiền họ, họ tuyệt đối sẽ không làm hại ai.”
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Tuyết nhận được tin báo như thế này.
Lần đầu tiên khi cô đến hiện trường, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô đã bật khóc.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Còn sống là tốt rồi…”
Từ đó về sau, mỗi lần nhận được tin báo, cô đều dặn mọi người không được quấy rầy họ.
…
Khi nhìn thấy đám tang thi ngày càng đông, tôi đột nhiên không muốn chết nữa, cũng không muốn Lục Cần chết.
Một người anh hùng không nhất thiết phải hy sinh.
Vậy nên, khi quả bom sắp phát nổ, tôi lập tức cõng Lục Cần, lao đi với tốc độ điên cuồng.
May mắn thay, tôi nhanh hơn tất cả.
Sau khi đám tang thi bị tiêu diệt, tôi hỏi Lục Cần: “Anh có muốn quay về không?”
Anh lắc đầu: “Nếu quay về, anh phải giải thích thế nào đây?”
Cũng đúng.
Vậy là chúng tôi trở thành một cặp tình nhân thần bí và tự do tự tại.
(Hết.)
You cannot copy content of this page
Bình luận