Danh sách chương

 

Xét việc trước đây tôi luôn muốn chạy ra ngoài, đội cứu hộ còn nghĩ rằng tôi bị giam lâu quá nên chán, muốn ra ngoài chơi.

Lạy trời lạy đất, tôi thực sự chỉ muốn giúp đỡ thôi!

Được rồi, tôi thừa nhận, một phần lý do là vì không trèo lên giường Lục Cần được nên bực bội, muốn nhân cơ hội này chạy trốn.

Nhưng tôi thực sự muốn giúp mà!

Sức mạnh của tôi là thật, từ nhỏ đã theo cha vác lương thực mà luyện ra.

Không phải nói khoác, năm mười lăm tuổi, tôi đã có thể vác ba trăm cân lương thực đi suốt hai mươi dặm đường.

Sợ bọn họ không tin, tôi trực tiếp giơ bổng một người đàn ông gần đó lên bằng một tay.

Mọi người sững sờ, há hốc miệng đến mức sắp trật cả hàm.

Còn người bị tôi nhấc bổng thì mặt mày tái mét, hét lên: “Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống!”

Tôi nhìn Lục Cần, nói: “Em có sức, có thể mang được nhiều đồ hơn, anh cứ để em đi đi, người đông sức lớn mà.”

Nhưng anh vẫn không đồng ý, nói rằng quá nguy hiểm.

Tôi sốt ruột lắm, nhưng chẳng lẽ lại lộ thân phận tang thi của mình sao?

Hết cách, tôi bèn lăn lộn ăn vạ, ôm chặt lấy chân Lục Cần không cho anh đi.

Tôi còn lớn tiếng nói: “Nếu anh không cho em đi, vậy thì chúng ta cứ ở đây chờ chết đói đi!”

Nghe xong, những người khác lập tức không vui, đồng thanh nói: 

“Không được, nhất định phải đi!”

Trong số đó, có một bà cụ đang chăm cháu cũng lên tiếng: 

“Nhất định phải đi! Lục Cần là người của đội cứu hộ, đây là trách nhiệm của cậu ấy!”

Tôi cạn lời, tận thế đến nơi rồi mà vẫn còn muốn dùng đạo đức trói buộc người khác sao?

Lục Cần làm đội trưởng đội cứu hộ, dám mạo hiểm bảo vệ mọi người đã là quá tốt rồi.

Nếu là tôi, tôi đã sớm đá bà cụ này vào đám tang thi, xem bà ta còn nói nhiều thế nữa không.

Tôi liếc mắt đầy khinh thường: “Vậy sao bà không tự đi?”

5

Bà cụ kia lập tức biến sắc, mắng tôi là đồ mất dạy, ức hiếp người già.

Tôi chỉ tay vào bà ta, lạnh giọng nói: 

“Bà mà còn tiếp tục đạo đức trói buộc nữa, cẩn thận tôi ném bà ra ngoài đấy.”

Bà ta nghển cổ lên hét: “Tôi xem cậu dám không?”

Tôi cười nhạt: “Bà thử xem tôi có dám không.”

Bà cụ thấy tôi nói nghiêm túc như vậy, cuối cùng cũng không dám lên tiếng nữa.

Mọi người sợ hãi cũng là điều bình thường, dù sao đám tang thi bên ngoài vừa xấu xí vừa hung tợn.

Họ đều là những người bình thường, tay không tấc sắt, không có kỹ năng sinh tồn, sợ không dám ra ngoài cũng là lẽ đương nhiên, tôi có thể hiểu được.

Nhưng đem đạo đức ra ép buộc người khác thì không đúng.

Tôi ôm chặt lấy chân Lục Cần: “Anh không cho em đi, mọi người sẽ chết đói hết đấy.”

Bị tôi ép đến đường cùng, cuối cùng anh cũng phải đưa tôi theo.

Trên đường đi, anh liên tục dặn dò: 

“Gặp nguy hiểm nhất định phải nấp sau lưng tôi, phải nghe theo lệnh của tôi, không được tự ý hành động.”

“Em biết rồi, em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”

Mới là lạ! Chỉ cần tôi tìm được cơ hội, tôi lập tức bỏ trốn ngay.

Để đảm bảo an toàn, Lục Cần không đưa cả đội đến trung tâm thành phố ngay, mà đi dọc đường để tìm kiếm trước.

Thế nhưng, tìm suốt gần một tiếng đồng hồ, chẳng thu hoạch được gì.

Cuối cùng, Lục Cần quyết định dẫn đội cứu hộ tiến vào trung tâm thành phố.

Anh quay lại nhìn tôi, nói: “Tôi sẽ đưa cậu về trước, sau đó sẽ cùng mọi người đi đến trung tâm.”

Tôi khoanh tay, ngẩng cao đầu nhìn anh bằng nửa con mắt: “Không, em không về.”

Tính tôi rất bướng bỉnh, dù có một trăm con ngựa cũng kéo không về.

Thời gian cấp bách, hơn nữa thấy tôi cứng đầu như vậy, Lục Cần lại một lần nữa phải thỏa hiệp.

Anh thở dài: “Được rồi.”

Trên đường đi, chúng tôi hầu như không gặp phải tang thi, khiến tôi chẳng có cơ hội nào để trốn thoát.

Lúc trở về, thu hoạch được đầy đủ lương thực, ai nấy đều vui mừng.

Chỉ riêng tôi là mang bộ mặt ủ rũ.

Mãi cho đến khi chúng tôi trở lại nơi trú ẩn và gặp những người sống sót ở đó.

Lục Cần tỏ ra tức giận: 

“Sao mọi người lại ra ngoài? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ không biết sao?”

Bà cụ kia bực bội nói: 

“Ai mà biết được các cậu có bỏ trốn hay không? Nếu các cậu không quay lại, chúng tôi chẳng phải sẽ chết đói sao?”

Bà ta nói rất to, gần như hét lên.

Âm thanh đó lập tức thu hút đám tang thi xung quanh, chúng ùn ùn kéo đến, đông nghịt một mảng, trông vô cùng đáng sợ.

Lục Cần nhanh chóng mở cửa nơi trú ẩn: “Mọi người vào nhanh lên!”

Thế nhưng, đến lượt tôi, không biết ai từ phía sau đột ngột kéo tôi lại.

Cả người tôi mất thăng bằng, loạng choạng ngã vào góc tường.

Đến khi tôi lồm cồm bò dậy, cánh cửa đã đóng chặt.

Đám tang thi chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, nhưng cũng không rời đi ngay, mà cứ lảng vảng xung quanh cửa nơi trú ẩn.

Trước đây tôi luôn nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng đến khi thật sự bị đẩy ra ngoài, tôi lại có chút không nỡ.

Dù sao, chúng tôi cũng đã ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, hơn nữa, mọi người đều rất tốt với tôi.

Tôi đứng trước cửa chờ một lúc, hy vọng có người mở cửa cho tôi.

Thật ra, tôi mong Lục Cần sẽ đến cứu mình.

Dù biết rõ anh sẽ không ra ngoài, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page