Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Nhưng dù thế nào vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Tất cả đều là do Tạ Từ, toàn là do hắn cố tình trêu chọc mình.
Ta ngồi nghĩ rất lâu, lại không hiểu sao trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác mơ hồ…
Ta, hình như đã động lòng mất rồi.
Bên ngoài, Tạ Từ đứng yên, nhìn theo bóng dáng thiếu nữ chạy đi, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Nhịp tim đập thật nhanh, không chỉ là của nàng, mà còn là của chính hắn.
Hắn khẽ tự hỏi, liệu nhịp tim của nàng có giống như mình, có phải trong lòng nàng cũng đang nghĩ đến cùng một điều với mình?
Hay tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng hắn…
Tạ Từ chậm rãi đưa tay đặt lên vị trí trái tim, ánh mắt dừng lại ở hướng căn phòng nơi thiếu nữ vừa chạy vào.
Dù thế nào, hắn thầm nhủ, đã lỡ gây rối lòng nhau, vậy thì đừng mong dễ dàng rời đi nữa.
Tạ Từ lại chuẩn bị xuất môn, nhưng lần này, hắn nói sẽ mang ta theo cùng.
“Chúng ta đi đâu vậy? Chẳng phải lần trước ngươi đã đi lâu như thế, sao vẫn chưa xử lý xong mọi chuyện à?”
Ta hỏi, cảm thấy dường như Tạ Từ lúc nào cũng bận rộn trên những con đường mưa gió không ngừng.
“Lần trước ta đi điều tra một vài chuyện, xử lý một số kẻ ô uế, tiện thể đến Linh Tuyền chữa trị thương thế. Lần này, chúng ta sẽ đến cấm địa phái Thanh Vân để lấy Linh Du ngàn năm. Vật này có thể trị được thể chất yếu ớt của ngươi.”
Tạ Từ kiên nhẫn giải thích từng chút một.
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nói nhiều như vậy trong một hơi.
Không biết có phải ta nghĩ quá không, nhưng gần đây Tạ Từ dường như càng ngày càng ôn hòa hơn.
“Có thể chữa được thể chất của ta sao?! Vậy từ nay ta có thể tu luyện như người bình thường rồi!” Ta vui mừng không xiết, nghĩ đến việc không còn bị xem thường nữa mà cảm thấy phấn khởi vô cùng.
Tạ Từ nhìn ta, ánh mắt mang theo ý cười, khẽ gật đầu.
Nhận được câu trả lời của hắn, ta lập tức tràn đầy tinh thần: “Vậy chúng ta mau lên đường thôi, đi sớm về sớm!”
Hiện tại đã sang thu, thời tiết buổi sáng và tối đều hơi se lạnh.
Khi Tạ Từ mang ta cưỡi kiếm phi hành, gió thổi qua làm ta cảm giác như mặt mình bị gió quạt đến đau.
Hơn nữa, Tạ Từ bay rất nhanh, khiến ta không đứng vững.
Ban đầu chỉ dám níu lấy vạt áo hắn, nhưng sau đó lại không tự chủ mà tiến sát vào người hắn hơn.
Trên người hắn dường như ấm áp hơn một chút, khiến ta chẳng muốn rời ra.
Không biết vì lý do gì, Tạ Từ đột nhiên tăng tốc, khiến ta hoảng hốt hét lên một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy eo hắn như thể sợ bị rơi xuống.
Tạ Từ vung cánh tay dài, lập tức giữ chặt ta trong lồng ngực của mình.
Ta ngẩng đầu, từ trước ngực Tạ Từ nhìn lên, định hỏi vì sao lại đột nhiên tăng tốc, nhưng vừa mở mồm thì lại bị gió lạnh thổi vào đầy miệng.
Nhìn qua Tạ Từ, hắn dường như không có chút phản ứng gì với việc ta ôm chặt lấy hắn.
Đã vậy thì không ôm phí phạm làm gì.
Ta dứt khoát chui đầu vào trong vạt áo của hắn, tay thì siết lấy vòng eo săn chắc.
Cảm giác trong tay thật tốt, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.
Ta rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh mình cứng đờ trong giây lát.
“Đừng động lung tung.” Giọng nói khàn khàn của Tạ Từ vang lên từ trên đầu, trong lời nói còn mang theo chút cảnh cáo.
Ta không trả lời, giả vờ làm ngơ, nhưng cũng ngoan ngoãn không tiếp tục tay chân lộn xộn nữa.
“Đây chính là cấm địa của phái Thanh Vân sao?”
Ta nhìn quanh, lòng đầy nghi hoặc.
Cấm địa mà lại không cắt cử lấy vài người trông coi, thật quá hời hợt.
Tạ Từ không nói gì, trực tiếp nhấc chân bước vào.
Ta vội vàng ngăn lại: “Dù gì cũng là cấm địa, sao lại dễ dàng để chúng ta đi vào như vậy? Cẩn thận có cạm bẫy.”
Tạ Từ nhíu mày, chẳng thèm đáp lời, túm lấy cổ áo, kéo thẳng ta vào trong.
Ta…
“Cấm địa của phái Thanh Vân mà qua loa thế này, kết giới trước cửa chẳng khác gì không có.” Ta ngán ngẩm lắc đầu.
“Phái Thanh Vân vốn thuộc hàng nhất nhì trong giới tu tiên, mà như thế này sao?” Ta không kìm được lời mỉa mai.
“Hừ, quả thực quá yếu.” Tạ Từ gật đầu tán đồng với lời ta.
Không phải chứ, ta là một yêu quái, lớn giọng chê bai thì thôi.
Ngươi là tán tu, không thuộc môn phái nào, mà cũng dám chế nhạo người ta.
Ta biết ngươi lợi hại, nhưng không cần kiêu ngạo đến mức này đi.
Nhưng rất nhanh, Tạ Từ đã cho ta thấy lý do hắn có thể ngông cuồng như vậy.
Tạ · Siêu kiêu ngạo · Siêu lợi hại · Từ chỉ mất vài chiêu đã dẫn ta đến chỗ Linh Du ngàn năm.
Ta hoàn toàn câm nín, không nói nên lời.
Vừa định lấy linh du, đột nhiên một con yêu thú và vài kẻ áo đen lao ra từ bên cạnh.
Không trách được, hóa ra cả đoạn đường thuận lợi vừa rồi là vì có người mai phục chờ sẵn.
“Tạ Từ, hôm nay chính là ngày c/h/ế/t của ngươi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận