Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Thanh Lê dẫn ta đi làm mấy bộ quần áo, nói rằng tất cả đều ghi vào sổ của Tạ phủ. 

 

Không hổ là người có gia tài khổng lồ, hào phóng không cần nghĩ.

 

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, ta quay về phòng của mình.

 

Từ đó, ngày ngày của ta chỉ xoay quanh ăn rồi ngủ. 

 

Còn chuyện tu luyện, tiến độ thì giống như trước đây, hoàn toàn không có chút tiến triển.

 

Trước đây khi ở bên Tạ Từ, ngày nào ta cũng tìm cách làm phiền, hắn đôi lúc còn chịu trò chuyện với ta, ít ra không quá nhàm chán như bây giờ. 

 

Thế nhưng, hiện tại ở viện bên cạnh có Thanh Lê còn trầm lặng hơn.

 

Ta không chủ động tìm người, thì nàng ta cũng chẳng bao giờ lộ mặt.

 

Mỗi ngày chỉ có mấy tiểu linh thảo mộc của Thanh Lê đến đưa cơm. 

 

Những tiểu linh này chưa khai mở linh trí hoàn toàn, chỉ biết nghe theo lệnh của chủ nhân mà thôi.

 

Đến ngày thứ chín, Tạ Từ vẫn chưa trở về.

 

Ta quả thực buồn chán đến không chịu nổi, đành nhờ Thanh Lê mua giúp vài cuốn thoại bản để đọc giải khuây.

 

Thanh Lê vô cùng hào phóng, có lẽ vì không cần bỏ tiền túi. 

 

Ta có cảm giác nàng ta đã cho người khuân nửa cái thư quán về đây.

 

Từ đống sách được mang đến, cẩn thận lựa chọn những cuốn thoại bản mà mình thấy hứng thú. 

 

Ánh mắt chợt dừng lại trên một cuốn mang tên “Bạch Hồ Khuynh Tâm”, tức khắc, hứng thú dâng trào.

 

Từ đó, cuộc sống của ta ngoài ăn và ngủ lại thêm một thú vui mới: mỗi ngày nằm trên ghế mây trong viện, nhàn nhã đọc thoại bản.

 

  1.  

 

Khi Tạ Từ trở về từ bên ngoài, ta đang nằm trên ghế mây trong viện, say sưa đọc đến quyển ba của “Bạch Hồ Khuynh Tâm”, khóc đến sụt sùi vì mối tình đau khổ trong thoại bản.

 

Vừa bước vào, Tạ Từ liền trông thấy ta trong bộ dạng nhếch nhác rơi lệ.

 

“Ngươi khóc cái gì? Ai bắt nạt ngươi à?” 

 

Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, kéo ta ra khỏi cảm xúc trong sách.

 

“Không có, là do ta đọc thoại bản.” Ta vội vàng giải thích.

 

Nói rồi, ta ngồi dậy, đưa cuốn thoại bản về phía Tạ Từ, mời hắn cùng đọc. 

 

Tạ Từ nhận lấy, tùy ý lật xem vài trang, sau đó buông lời nhận xét: “Thật ngu xuẩn.”

 

“Ngu xuẩn chỗ nào chứ?!” Ta không phục, lớn tiếng phản bác.

 

“Cốt truyện ngu xuẩn, nhân vật ngu xuẩn. Đọc cái này mà ngươi cũng khóc được, chính ngươi cũng thật ngu xuẩn.” 

 

Lời Tạ Từ thản nhiên, nhưng khiến trái tim ta tan vỡ thành từng mảnh.

 

Ta cố gắng biện luận: “Nam chính không biết nữ chính là bạch hồ, người và yêu vốn không thể chung sống, tình yêu của họ là vượt qua rào cản chủng tộc.” 

 

“Nữ chính không muốn nam chính gặp nguy hiểm, nên đành nhẫn tâm từ chối tình cảm của hắn. Nam chính vì yêu mà kiên trì tìm kiếm, liều mình đấu tranh, níu giữ ái nhân…”

 

Tạ Từ chỉ lẳng lặng nhìn ta, trong mắt hắn dường như có chút trào phúng, làm ta cảm thấy không thoải mái.

 

Ta chọn cách phớt lờ ánh mắt ấy, tiếp tục lải nhải, giọng nói mang theo vẻ uất ức và tố cáo: “Nam chính thâm tình như vậy, mối tình này kinh thiên động địa, khiến quỷ thần cũng phải rơi lệ, sao có thể không làm lay động nổi lòng ngươi, Tạ Từ? Ngươi đúng là tim sắt đá mà!”

 

“Lại nói, ngươi chỉ tùy tiện lật vài trang, chắc chắn không hiểu được hết những yêu hận tình thù bên trong.” 

 

Ta tiếp tục lầm bầm không ngừng.

 

Lời còn chưa dứt, Tạ Từ như chợt nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy ta.

 

Ta có thể nhận thua sao? Không được! 

 

Ta bèn trừng mắt nhìn lại hắn, không chịu lép vế.

 

Một lúc lâu sau, không ổn rồi, mắt bắt đầu mỏi, nước mắt sắp rơi mất.

 

Cuối cùng ta vẫn phải chớp mắt một cái, chỉ là một cái chớp rất nhỏ thôi.

 

“Ha.” Tạ Từ bật cười khẽ.

 

Cười cái gì mà cười, chỉ là nhìn lâu hơn người khác một chút, có gì mà đắc ý chứ, hứ.

 

“Ngươi muốn lay động lòng ta?” Tạ Từ vừa nói, vừa từng bước áp sát.

 

Ta lùi vài bước, cho đến khi chân đụng phải ghế mây, không còn đường lùi, vội đưa tay chống lên ngực hắn để giữ khoảng cách.

 

Ta cảm thấy tai mình đang nóng lên, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi nói thì nói, đừng có sát lại gần như vậy!”

 

Tạ Từ cúi người, tiến gần hơn đến bên tai. 

 

Dưới tay ta, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn, thình thịch, thình thịch, từng nhịp rõ ràng.

 

Mà nhịp tim của ta, cũng bắt đầu theo động tác của hắn mà tăng tốc không ngừng.

 

Bỗng chốc rối loạn, không hiểu vì sao tim lại đập nhanh đến như vậy.

 

“Tiểu hồ ly, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” 

 

Tạ Từ chậm rãi lên tiếng, ánh mắt nhìn ta mang theo một loại áp lực khó diễn tả, như muốn xâm chiếm cả tâm trí.

 

Ta cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, như muốn lan xuống tận cổ.

“Ta không có, đừng… đừng nói bậy!” Ta lắp bắp đáp, rồi vội vàng đẩy hắn ra, quay người chạy thẳng vào phòng.

 

Vào phòng rồi, lại đột nhiên không biết phải làm gì, cảm giác luống cuống khó tả.

 

Ta kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rót cho mình một chén trà lạnh, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page