Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Ta vẫn cảm thấy khó mà thốt nên lời, thật sự quá mức mất mặt.
Tạ Từ vẫn không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong lòng ta.
“Ngươi… ngươi có thể buông tay ta ra được không?” Ta rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tạ Từ dường như chợt nhận ra mình vẫn còn nắm tay ta, lập tức buông ra như thể vừa chạm phải vật nóng bỏng, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Rồi ta kinh ngạc nhìn thấy hắn đi thẳng ra ngoài, rửa tay.
Rửa tay?
Tay ta… bẩn đến vậy sao!?
Ta thật sự giận, trong lòng cuồn cuộn ý nghĩ muốn nói ra, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống, không dám mở miệng.
5.
Khi ta xuống núi, lương khô mang theo cũng sắp hết sạch.
Mặc dù chỉ có một mình ta ăn, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này mà không ra ngoài, chỉ e ta sẽ c/h/ế/t đói mất.
Tạ Từ thì dường như không cần ăn cũng chẳng cần ngủ, sống như một vị tiên nhân không vướng bụi trần.
Nhìn hắn một cái, quả thực dáng vẻ ấy, nhan sắc ấy, đúng là có thể so sánh với tiên tử.
Khoan đã, hình như… vị tiên tử này đang nhìn ta.
“Tiên… tiên nhân, lương khô ta mang theo sắp hết rồi, chúng ta bao giờ có thể ra ngoài?”
May mắn thay, trí óc ta xoay chuyển nhanh, câu hỏi được sửa lại khéo léo, không đến nỗi quá lộ liễu.
“Đợi ta khôi phục thêm chút pháp lực, liền có thể ra ngoài.” Tạ Từ chậm rãi đáp.
“Đã nửa tháng rồi, thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn sao? Là loại yêu quái nào mà lợi hại đến mức làm ngươi bị thương nặng thế này?”
Ta không khỏi tò mò, tuy không nhìn thấu được pháp lực của Tạ Từ, nhưng kẻ có thể tùy ý ra vào bí cảnh như thế này hẳn phải rất mạnh.
“Ngươi là yêu, một lúc không c/h/ế/t đói được đâu.”
Tạ Từ không trả lời câu hỏi của ta, ngược lại trực tiếp nói thẳng sự thật khiến ta muốn gục ngã.
Ta thực sự muốn khóc, nhưng chẳng làm gì được.
Bí cảnh này không thể tùy tiện đi lung tung, nếu lạc đường thì khó mà trở lại.
Ta nhìn Tạ Từ bằng đôi mắt đẫm lệ, hy vọng đối phương có thể nhanh chóng tìm cách ra ngoài.
Nhưng hắn lại quay đầu sang một bên, không thèm nhìn ta nữa.
Ánh mắt vô tình dừng lại trên mái tóc dài như suối chảy của Tạ Từ, chợt nhận ra – suốt nửa tháng nay hắn chưa từng buộc tóc.
“Vì sao ngươi không buộc tóc?” Ta hỏi.
Nghe câu hỏi của ta, Tạ Từ như cứng lại trong thoáng chốc, sau đó mới từ từ quay đầu nhìn ta, bình thản nói: “Ta không biết.”
Trong lòng ta cười đến phát điên, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Cầu xin ta đi, ta sẽ giúp ngươi buộc tóc.
Đương nhiên ngoài mặt thì không dám nói như thế.
“Để ta giúp ngươi buộc tóc.” Ta làm ra vẻ nhân từ, bày tỏ thiện ý giúp đỡ.
Nói rồi, ta kéo tay áo của Tạ Từ, muốn ấn hắn ngồi xuống trước bàn trang điểm.
“Ngồi đây đi, để ta giúp ngươi.”
Trời ơi, người này cao thế, thật sự khiến ta tốn sức.
Tạ Từ không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Ừm, ngoan lắm.
Ta thầm gật đầu, như thể đang tán thưởng chính mình.
Tìm một chiếc dây buộc tóc màu lam chim công, vốn trước giờ ít dùng, rồi nhấc mái tóc dài của Tạ Từ lên, định dùng lược chải mượt trước khi buộc.
Nào ngờ tóc trong tay lại mượt mà như lụa, trơn tru không chút rối, làm ta càng chải càng sinh lòng ghen tị.
Đúng là khiến người ta tức giận!
Đã đẹp như tiên nhân, đến từng sợi tóc cũng hoàn hảo đáng ghen tị thế này sao!
Nhưng cũng vì quá tốt nên lại phát sinh phiền toái.
Mái tóc dài, dày và mềm mượt đến mức khó nắm.
Tóc cứ lách qua kẽ tay ta mà trượt xuống.
Bên này vừa bắt được, bên kia lại rơi mất.
Tạ Từ nhìn thiếu nữ sau lưng mình qua tấm gương.
Nàng nhỏ nhắn, mảnh khảnh, làn da trắng mịn như ngọc, đôi tay mảnh mai nắm lấy những sợi tóc đen nhánh, hai màu đen trắng đối lập càng làm nổi bật nước da sứ trắng của nàng.
Cầm một nắm tóc định chải, sau đó len lén nhìn mái tóc của chính mình, như thể đang so sánh hai mái tóc xem ai đẹp hơn.
Bàn tay nhỏ bé cố nắm lấy những sợi tóc mềm mại, như đang quyết tâm muốn thu hết mái tóc ấy vào lòng bàn tay.
Tốn gần nửa tuần trà, cuối cùng ta cũng buộc xong mái tóc của Tạ Từ.
“Thế nào? Ta có phải rất lợi hại không?”
Ta ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý chờ lời khen.
Tạ Từ nhìn mình trong gương, tựa hồ đang thất thần.
Mãi đến khi nghe thấy câu hỏi của ta, hắn mới chậm rãi quay đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ừ. Rất lợi hại.”
6.
Lương khô sắp hết.
Ta cẩn thận lấy miếng bánh cuối cùng ra, đặt trên bàn như đang cúng tế, ánh mắt không rời khỏi nó, dường như sợ nó mọc chân chạy mất.
Tạ Từ kết thúc nhập định, mở mắt ra liền thấy một tiểu yêu đang nằm bò lên bàn, trước mặt là một miếng bánh, ánh mắt chăm chú đến mức buồn cười.
“Ha.”
“Cười cái gì?”
Ta không phục, đây là lương thực cuối cùng của ta, nhìn kỹ một chút thì đã sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận