Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

“Con đã không còn là người trong tộc, tự nhiên không thể có thánh vật của tộc.”

 

Đó là câu nói cuối cùng Hồ tộc để lại cho ta.

 

Từ nay về sau, ta chính là một con hồ ly tự do, tiêu diêu tự tại giữa thiên hạ.

 

  1.  

 

Chỉ là không ngờ rằng, hồ ly lại có thể xui xẻo đến mức này.

 

Ta nghĩ, dù không có dẫn lộ thạch, với tu vi nhỏ bé của mình, nếu ẩn nấp giữa hoa cỏ tinh quái, hẳn cũng không dễ bị phát hiện.

 

Ai ngờ, vừa bước chân ra khỏi bí cảnh, liền đối diện ngay với một con gấu yêu.

 

Trời muốn diệt hồ mà! 

 

Con gấu yêu nhìn thấy ta, ánh mắt sáng rực, không hiểu vì sao, ta lại thấy trong mắt nó tràn đầy khát vọng.

 

Ta lập tức bấm quyết trong tay, bay lướt cách mặt đất hai thước, tìm đường trốn chạy.

 

Nhưng khi vừa lao đến trước một vách đá, ta phát hiện mình không sao dừng lại được.

 

“Á á á á…” 

 

Ta nhắm chặt mắt, chấp nhận số phận, chỉ đợi đau đớn ập đến.

 

“Ồn ào.”

 

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo như băng.

 

Chầm chậm mở mắt, nhưng trước mặt chẳng thấy ai. 

 

Chẳng lẽ mình nghe nhầm? 

 

Ngay sau đó, ta phát hiện mình không hề va vào vách đá, ngược lại lại xuất hiện trong một gian phòng kỳ lạ.

 

Bài trí đơn sơ, đồ vật cũ kỹ.

 

Chẳng lẽ mình đã bị đ/â/m c/h/ế/t rồi? 

 

Diêm La Điện lại giản dị thế hả?

 

Không hiểu vì sao, gian phòng này lại mang đến cho ta một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

 

Ngay sau đó, dưới chân truyền đến một cơn đau nhói.

 

Thuật phi hành của ta quá tệ, bay quá thấp, bị bụi gai trong rừng cào xước chân, đau muốn khóc, hu hu hu.

 

Vừa rồi bị gấu yêu đuổi, quá căng thẳng nên không cảm thấy đau, giờ đây mới phát hiện chân đầy những vết thương nhỏ li ti.

 

“Sao ngươi có thể xông vào trận pháp của ta?” 

 

Một giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

 

Lúc này ta mới chú ý, bên cạnh chiếc ghế đá có một người đang tựa lưng. 

 

Thân mặc hắc y, tóc đen xõa dài, ánh sáng trong phòng mờ mịt khiến ta nhất thời không nhận ra sự hiện diện của hắn.

 

Ta lặng lẽ di chuyển đến gần một chút, ngửi thử, không có mùi yêu khí.

 

Chỉ ngửi thấy một mùi m/á/u tanh, ta liền hỏi: “Ngươi bị thương sao?” 

 

Thật tốt quá, không phải yêu quái, vậy chính là con người. 

 

Hơn nữa, người này bị thương, trông có vẻ không nhẹ, chắc chắn không đánh lại ta. 

 

Ha ha… không phải tùy ta muốn bóp méo thế nào thì bóp méo sao?

 

“Ngươi cười cái gì?”

 

Bóng đen lại lên tiếng.

 

Hỏng rồi… Ta mải nghĩ quá, không cẩn thận bật cười thành tiếng.

 

“Ta cười vận may của ngươi tốt, may mắn gặp được một người tốt như ta. Ta ra ngoài mang theo rất nhiều thuốc, vừa hay có thể chữa trị cho ngươi.” 

 

Ta vội vàng che đậy, đúng là thông minh. 

 

“Phải không?” Bóng đen có vẻ không mấy tin tưởng.

 

“Tất nhiên rồi.” Ta nghiêm giọng đáp, tràn đầy chắc chắn.

 

Bóng đen lặng im.

 

Sự im lặng quả thực là vàng.

 

Chẳng lẽ lời nói dối của ta lại vụng về đến vậy?

 

“Ngươi thật tốt bụng.” Bóng đen cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

 

Hắn tin rồi!

 

Ha ha, quả nhiên dễ lừa mà.

 

“Ta tên là Tạ Từ.”

 

Thì ra bóng đen tên là Tạ Từ, thật dễ nghe.

 

“Ta là Bạch Lạc, chữ Lạc trong ‘rơi xuống’.”

 

Ta nghiêm túc giới thiệu bản thân, lời vừa dứt, Tạ Từ liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với ta.

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ gương mặt của hắn. 

 

Đường nét khuôn mặt vừa trung tính lại không mất đi vẻ anh khí, đôi mắt đen tuyền như mực, sâu thẳm tựa như có thể hút người vào trong. 

 

Nụ cười đẹp đến mê hồn!

 

Trong chốc lát, ta có chút thất thần.

 

“Đẹp không?” Giọng Tạ Từ mang theo chút lành lạnh khó nhận ra.

 

“Đẹp.” 

 

Nói xong, ta giật mình tỉnh lại, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

 

“Đừng ngồi dưới đất nữa, ta đỡ ngươi dậy.”

 

Ta đỡ Tạ Từ đứng lên, đến gần mới phát hiện trên người hắn chảy rất nhiều m/á/u, một số chỗ trên áo đã bị thấm ướt.

 

Đem hết thuốc mang theo bên người đổ ra, chọn lấy mấy loại phù hợp với thương thế của Tạ Từ, rồi ném qua cho hắn.

 

“Ngươi tự bôi thuốc được không?”

 

Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, lại thêm vội vã trốn chạy, ta quả thực mệt lả.

 

“Chắc là được.” Tạ Từ đáp.

 

Nghe hắn nói vậy, ta không nghĩ nhiều nữa, tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lập tức ngả lưng ngủ.

 

Trong phòng có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ, ta nằm luôn lên chiếc giường nhỏ mà ngủ thiếp đi.

 

Nói cũng lạ, ta vốn quen khó ngủ khi đổi chỗ, nhưng hôm nay lại ngủ rất ngon, có lẽ vì thật sự đã quá mệt.

 

3.

 

Ngày hôm sau, vừa tỉnh giấc liền thấy Tạ Từ đang ngồi tu luyện, thần sắc tựa hồ đã khá hơn rất nhiều, không còn bộ dáng chật vật như hôm qua.

 

Ta nhàn nhã không có việc gì làm, quanh quẩn trong phòng hết nhìn bên này lại ngó bên kia, bước chân cứ thế đi tới đi lui, không lúc nào chịu ngồi yên.

 

Tạ Từ đưa mắt nhìn dáng vẻ lăng xăng của một người nhỏ bé trước mặt, cuối cùng nhịn không nổi mà lên tiếng: “Đừng đi qua đi lại nữa.”

 

“Ngươi tu luyện xong rồi à?” Ta tò mò bước tới gần.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page