Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Ta nhìn mà có chút ngẩn ngơ. 

 

Phàm nhân gả con gái đều như vậy sao?

 

“Đang nghĩ gì thế?”

 

Tạ Từ bất ngờ xuất hiện bên cạnh, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

 

“Đang nghĩ chuyện gả con gái của nhân tộc khác với Hồ tộc chúng ta.” Ta đáp.

 

“Khác ở đâu?”

 

Tạ Từ vốn không giống kiểu người hay tò mò, nhưng hôm nay không hiểu sao lại tiếp tục truy hỏi.

 

Ta kiên nhẫn giải thích: “Nhân tộc, cha mẹ sẽ trao con gái cho nhà chồng, còn Hồ tộc chúng ta thì tụ họp cả hai bên tại nơi ở tương lai của tân nhân để tổ chức.”

 

“Nhân tộc hợp bát tự, viết hôn thư, trao đổi tín vật. Tín vật của họ có đủ mọi loại hình dáng.”

 

“Chúng ta, Hồ tộc, chỉ trao Đồng Tâm Châu cho phu quân của mình.”

 

“Đồng Tâm Châu?” Tạ Từ hỏi lại.

 

“Mỗi nữ tử Hồ tộc đều có một viên Đồng Tâm Châu thuộc về riêng mình. Châu được tạo thành khi chào đời, dùng m/á/u ở đầu ngón tay hòa với tia yêu khí đầu tiên của bản thân mà luyện hóa thành.” 

 

Ta giải thích một hồi lâu. 

 

“Đồng Tâm Châu rất quý giá, chỉ có một viên, trao cho người trong lòng, mang ý nghĩa kết tóc se duyên, trọn đời bên nhau.” 

 

“Vậy của ngươi đâu?”

 

Hôm nay Tạ Từ có vẻ hỏi nhiều một cách khác thường.

 

“Của ta? Đồng Tâm Châu của các nữ tử trong tộc đều do tộc bảo quản, chỉ trước ngày thành thân mới lấy ra. Của ta chắc vẫn đang ở trong tộc.”

 

Ta không biết sau khi mình bị đuổi khỏi tộc, Đồng Tâm Châu của mình sẽ bị xử lý thế nào. 

 

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Tạ Từ nói: “Ta đưa ngươi đi lấy nhé.”

 

Ta sững người một lúc mới phản ứng được với lời của hắn.

 

Đã bị đuổi ra ngoài rồi, quay lại lấy Đồng Tâm Châu cũng tốt. 

 

Nhưng nghĩ đến chuyện bị đuổi khỏi tộc, nếu cứ thế mà quay lại, liệu có hơi khó xử không? 

 

Cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa có chút mất mặt.

 

Tạ Từ thấy ta mãi không trả lời, như nhìn thấu suy nghĩ của ta, liền nói: “Ngươi không sai.”

 

Đúng vậy, mình bị oan mà. 

 

Vốn dĩ không hề sai, tại sao lại phải cảm thấy khó xử? 

 

Người nên cảm thấy khó xử phải là bọn họ mới đúng.

 

Nghĩ tới nguyên tắc “mình không ngại, ngại sẽ là bọn họ”, ta gật đầu đáp: “Được! Chúng ta lập tức đi thôi.”

 

Vài ngày sau, ta lại đứng dưới chân núi nơi Hồ tộc cư ngụ.

 

Không ngờ, mới chỉ tám – chín tháng trôi qua, đã quay lại đây rồi.

 

Hít sâu vài hơi, ta tự trấn an mình, rồi kéo tay Tạ Từ, bước thẳng vào trong.

 

  1.  

 

Không ngờ kẻ thù lại dễ gặp đến vậy, chưa kịp đến tiểu viện nơi ta từng ở, đã chạm mặt Bạch Thích Thích.

 

“Bạch Lạc! Ngươi còn dám trở về!” 

 

Giọng nữ cao chói tai vang lên bên tai, như muốn xé rách màng nhĩ.

 

Bạch Thích Thích ngẩng cao đầu, hùng hổ bước đến trước mặt ta. 

 

Nhìn thấy Tạ Từ đứng bên cạnh, nàng ta cau mày, nói: “Ngươi còn dám dẫn người ngoài vào Hồ tộc.”

 

“Liên quan gì đến ngươi.” Ta lạnh lùng đáp. 

 

Thật sự không chịu nổi cái dáng vẻ hống hách của Bạch Thích Thích. 

 

Chỉ vì cha nàng ta là trưởng lão, từ nhỏ đến lớn không ít lần ức hiếp ta.

 

“Ngươi!” Bạch Thích Thích không ngờ ta dám trực tiếp phản pháo, tức giận quát lên: “Hôm nay ta sẽ thay tộc nhân dạy dỗ ngươi, đồ ti tiện!”

 

Nói xong, nàng ta liền lao về phía này.

 

Nếu là trước đây, có lẽ ta sẽ hơi lo lắng, nhưng bây giờ!

 

Người đứng bên cạnh ta là ai? Đó là Tạ Từ!

 

Chưa kịp ra tay, Bạch Thích Thích đã bị Tạ Từ vung tay quăng thẳng ra ngoài.

 

Nàng ta lập tức phun ra một ngụm m/á/u, nhận ra không thể đánh lại, liền để lại một câu “Ngươi chờ đó!” rồi cuống cuồng bỏ chạy.

 

Ta không buồn để ý đến, tiếp tục kéo Tạ Từ đi về phía tiểu viện của mình.

 

Không ngờ, người quen lại hết kẻ này đến kẻ khác xuất hiện trước mặt.

 

Vừa đẩy cửa tiểu viện ra, ta liền thấy một bóng dáng màu trắng đứng trong sân.

 

Quay đầu lại nhìn, người kia dường như không thể tin nổi, đứng sững tại chỗ, mắt dán chặt vào ta.

 

“Bạch Diễn Đường? Sao ngươi lại ở đây?” 

 

Thật lạ, hôm nay cặp chị em này đoán được ta sẽ trở về hay sao?

 

“Lạc Nhi, thật sự là muội, muội đã trở về!” 

 

Nói xong, hắn liền chạy tới định ôm lấy ta.

 

Nhưng còn chưa chạm đến người, đã bị kiếm của Tạ Từ ngăn lại.

 

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn lạnh giọng nói, gương mặt tối sầm.

 

Lạ thật, tên này vẫn biết chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân” sao? 

 

Từ khi quen biết đến giờ, ta chưa từng thấy hắn quá câu nệ lễ nghi.

 

Nhưng nhìn sắc mặt hắn không tốt, ta chỉ lẩm bẩm phàn nàn trong lòng, không dám nói ra.

 

“Lạc Nhi, đây là ai?” Bạch Diễn Đường trầm giọng hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.

 

“Đúng vậy, Lạc Lạc, đây là ai?” 

 

Tạ Từ lặp lại câu hỏi, giọng điệu như cố ý nhấn mạnh.

 

Hai người các ngươi định thay nhau đổi sắc mặt trước mặt ta đấy à? 

 

Ai hơn ai, đang thi xem ai giống Trương Phi hơn đúng không? 

 

Sắc mặt ai cũng đen hơn cả đáy nồi.

 

Ta còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, Bạch Diễn Đường đã lên tiếng trước: “Thời gian qua, muội đi đâu? Sống có tốt không?”

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page