Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Tạ Từ nhìn ta, ánh mắt hơi đỏ, nơi đáy mắt cuộn trào những cảm xúc mà ta không tài nào đoán được.
Thật lâu sau, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào bên cổ ta, như thể đang dò xét gì đó.
Ngón tay hắn khẽ run, ánh mắt chăm chú đến mức khiến ta có chút bối rối.
“Còn đau không?” Giọng hắn khàn khàn, mang theo một tia lo lắng không thể che giấu.
17.
Tạ Từ dẫn ta đi ăn, có Tạ Từ thật tốt.
Có hắn bên cạnh, ta chưa bao giờ phải lo chuyện đói bụng.
Sau đó, chúng ta trở về căn nhà ở nhân gian mà trước đây từng cư ngụ.
Tạ Từ mang đến linh tuyền, lấy Linh Du ngàn năm làm dẫn, giúp ta dung nhập linh lực vào kinh mạch, sau đó để ta ngâm mình trong linh tuyền.
Ta mặc trung hắn, ngâm mình trong thùng gỗ chứa đầy linh tuyền, chỉ cách Tạ Từ một cánh cửa.
Lúc đầu còn nói cười trêu đùa với Tạ Từ, nhưng càng về sau lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nóng quá, một luồng nhiệt như ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong kinh mạch dâng lên.
Tạ Từ thấy đã lâu không nghe ta lên tiếng, liền gọi thử: “Lạc Lạc?”
“Ngươi sao rồi? Bạch Lạc?!”
Không có ai đáp lời.
Ta thực sự không còn chút sức lực nào để nói.
Tạ Từ vội đẩy cửa xông vào, nhìn thấy ta đang ngâm mình trong linh tuyền, hai gò má đỏ bừng, đầu nghiêng hẳn sang một bên, trông như đã kiệt quệ.
Ta nhìn thấy hắn bước vào, như thấy được cứu tinh.
“Khó chịu quá, ta nóng lắm…”
Lời nói yếu ớt, hơi thở cũng nặng nề.
Tạ Từ bắt mạch linh của ta, khẽ trầm ngâm: “Không sao cả, chỉ là dược hiệu đang phát tác.”
“Ta muốn… ra ngoài, thật sự rất khó chịu…”
Tạ Từ vận một luồng chân khí truyền vào cơ thể, giúp ta giảm bớt sự khó chịu.
“Lạc Lạc ngoan, một lát nữa sẽ không còn khó chịu nữa.” Hắn dịu giọng, tay nhẹ nhàng đặt lên trán ta.
Bàn tay mát lạnh của Tạ Từ khiến ta cảm thấy như bám được vào một cọng cỏ cứu mạng.
Theo bản năng, ta nắm lấy tay hắn, thuận thế kéo cả người rơi xuống nước.
Tạ Từ còn chưa kịp phản ứng, ta đã nhào đến, cả cơ thể dính sát vào.
Bất kể Tạ Từ cố gắng gỡ ra thế nào, ta vẫn bám chặt lấy như một con bạch tuộc, hoàn toàn không chịu buông.
Lúc này, cơ thể hắn đối với ta chẳng khác nào một tảng băng mát lạnh, mà ta thì như dây leo vô lực, quấn chặt lấy hắn không rời.
Tạ Từ cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng.
Ý thức nàng đã mơ hồ, thân thể khẽ nhích động, vô tình để lộ chút xuân sắc ở trước ng/ự/c.
Thiếu nữ không an phận, khiến Tạ Từ chịu đựng một hồi lâu.
Cuối cùng, nàng hoàn toàn mất đi ý thức, yếu mềm ngã vào lòng hắn, tựa như một cánh hoa vừa bị gió vùi.
Nhìn thiếu nữ mềm mại, thơm tho trong lòng, Tạ Từ chỉ cảm thấy mình sắp bị hành hạ đến phát điên.
“Ta không phải chính nhân quân tử gì đâu.” Hắn cúi xuống, ghé sát tai nàng, nghiến răng nói.
Nhưng thiếu nữ đã ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tạ Từ cắn nhẹ đầu lưỡi, có chút tức giận, nhưng cuối cùng chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng.
Nói là hôn, kỳ thực cũng không đúng, bởi hắn chưa từng làm việc này, chỉ đơn giản áp nhẹ môi mình lên môi nàng.
Cảm thấy như vậy chưa đủ, hắn chậm rãi dùng đầu lưỡi khẽ liếm qua.
Vừa chạm vào, trái tim bỗng đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác nóng rực trong càng tăng lên, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Nhưng thiếu nữ đã ngủ say, nếu bây giờ buông xuống, nàng rất dễ trượt vào thùng nước mà bị sặc.
Tạ Từ không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục ôm chặt nàng.
…
Ta bị nóng mà tỉnh dậy.
Ban đầu, nằm trong lòng Tạ Từ, cảm giác mát mẻ giúp ta dần thiếp đi.
Nhưng không hiểu sao, cơ thể của hắn càng lúc càng nóng lên, thậm chí còn nóng hơn cả ta trước đó, khiến ta tỉnh dậy vì không chịu nổi.
Tạ Từ thấy ta tỉnh, lập tức buông người xuống.
Không nói một lời, vội vàng rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng cảm thấy dáng đi của Tạ Từ khi rời đi có gì đó là lạ, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đấy.
18.
Ta đã hoàn toàn hồi phục, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
Hai tháng sau đó, ta đều cố gắng bắt kịp tiến độ tu luyện đã bỏ lỡ.
Dẫu có Tạ Từ giúp đỡ, nhưng thực sự vẫn vô cùng mệt mỏi.
Dần dần, ta hiểu rõ thực tế: công phu tích lũy mấy trăm năm, đâu phải chuyện ngày một ngày hai mà đuổi kịp được.
Vì vậy, ta bắt đầu kết hợp lao động và nghỉ ngơi cho cân bằng.
Sáng nay, bị tiếng pháo cùng những âm thanh huyên náo đánh thức, sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta bước ra ngoài xem thử.
Hóa ra là nhà bên cạnh gả con gái.
Cha mẹ cô dâu nắm tay con mà khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bà mai thúc giục: “Biết là không nỡ, nhưng đừng làm lỡ giờ lành.”
Nghe thấy vậy, cha mẹ cô dâu dường như mới ý thức được, cũng bắt đầu vội vàng giục con lên kiệu hoa.
You cannot copy content of this page
Bình luận