Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Có lẽ ta thật sự đã có chút lòng riêng với Tạ Từ, nên mỗi khi nhìn thấy hắn, ta đều không khỏi cảm thấy chột dạ.

 

Nhưng Tạ Từ dường như lại ngày càng nhàn rỗi. 

 

Gần đây, hắn cứ đi qua đi lại trước mặt ta mỗi ngày.

 

Chẳng biết xấu hổ, lúc nào cũng trêu chọc ta vài câu, rồi trước khi ta thật sự tức giận thì lại ung dung bỏ đi, để ta giận không thể làm gì được.

 

Thật sự khiến người ta vừa tức vừa bực!

 

15.

 

Ngày trước đại hôn, Tạ Từ không đến.

 

Ta hỏi một tiểu tư, nghe nói sáng nay hắn đã bị triệu vào cung. 

 

Thôi vậy, đành chờ người trở về, ta sẽ đưa cho hắn xem.

 

Đưa cho hắn xem đoá hoa nhỏ mà mấy ngày qua ta đã cố công thêu xong. 

 

Ban đầu vốn không định tự mình động tay, nhưng thấy chữ trong hôn thư của Tạ Từ viết thật cẩn trọng, ta cũng quyết tâm góp một chút tâm ý.

 

Cùng các thợ thêu học tập bao lâu, sửa tới sửa lui suốt mấy ngày mới thêu ra được một đoá đào nhỏ xíu. 

 

Trên khăn trùm đầu, các mẫu hoa khác đều do thợ thêu tay nghề khéo léo hoàn thành, chỉ duy nhất đoá đào này là do ta tự tay thêu lên.

 

Ta ở trong phủ chờ đợi suốt nửa ngày, vậy mà vẫn không thấy Tạ Từ trở về. 

 

Hôm nay sao lại đi lâu như thế.

 

Đột nhiên bên cửa vang lên tiếng động, cuối cùng đã về rồi.

 

“Ngươi trở…” 

 

Lời chưa kịp nói hết, một luồng sáng từ thanh kiếm đã rạch qua cổ họng. 

 

Ta nhìn thấy m/á/u tươi phun trào, văng lên chiếc khăn trùm đầu đặt trên bàn. 

 

Đóa đào vốn dĩ màu hồng phấn thoáng chốc hoá đỏ tươi.

 

Ánh mắt cố xoay về phía người đứng trước mặt, nhưng còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt, cơ thể đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

 

Trước khi gục xuống, ta chỉ kịp nhìn thấy chiếc lệnh bài đeo bên hông người nọ, trên đó có khắc hình rồng – là người của hoàng gia.

 

“Muốn trách thì trách chính ngươi. Mơ ước trèo cao thành phượng hoàng, lại còn cả gan dây dưa với Cửu hoàng tử mà bệ hạ yêu thương nhất.” 

 

Người trước mặt nghiến răng nghiến lợi nói, rồi xoay người bỏ đi.

 

Ta chợt nhớ ra, thân phận của mình chẳng qua chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, hoàng gia làm sao cho phép ta trở thành vết nhơ của Tạ Từ.

 

Mi mắt dần nặng trĩu, ý thức cũng dần mờ mịt.

 

Đáng tiếc thay, vẫn chưa kịp đưa Tạ Từ xem đoá đào nhỏ ta đã dốc lòng thêu.

 

Vẫn chưa kịp đọc xong những câu chuyện còn dang dở.

 

Vẫn chưa thể chứng minh sự trong sạch của mình trước mặt tộc trưởng gia gia.

 

Còn chưa…

 

Còn chưa kịp nói lời từ biệt với Tạ Từ, đã vội vàng bỏ lại y một mình nơi trần thế này.

 

16.

 

Ta vậy mà không c/h/ế/t!

 

Vừa tỉnh dậy đã thấy mình trở lại bí cảnh của phái Thanh Vân. 

 

Bản năng đưa tay sờ lên cổ, may thay, không có vết thương nào.

 

Chợt nhớ đến lời Tạ Từ từng nói: trong sách cổ ghi chép rằng “không ai có thể sống sót mà rời khỏi trận pháp”. 

 

Hóa ra, ý là như vậy!

 

Nhưng hiện giờ ta đã ra ngoài, còn Tạ Từ vẫn ở trong đó. 

 

Trong ảo cảnh, y là hoàng tử cao quý, nghĩ thế nào cũng không dễ c/h/ế/t.

 

Không có Tạ Từ bên cạnh, ta căn bản không thể rời khỏi bí cảnh này. 

 

Huống hồ đây là địa bàn của các tu sĩ, ta – một hồ yêu nho nhỏ, dù có thoát ra cũng chỉ là con đường c/h/ế/t.

 

Ở nguyên tại chỗ đợi suốt mấy ngày. 

 

Dẫu yêu quái không dễ c/h/ế/t đói, nhưng ta cảm thấy mình sắp ngất vì đói đến quay cuồng.

 

Tạ Từ rốt cuộc khi nào mới trở lại đây? 

 

Thật sự có chút nhớ hắn rồi. 

 

Lại qua thêm mấy ngày nữa. 

 

Một hôm, vừa tỉnh dậy liền cảm giác được có ai đó đang chăm chú nhìn mình. 

 

Theo cảm giác mà quay đầu, ta bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

 

“Tạ Từ! Ngươi ra rồi!” Ta vừa nói vừa lao về phía hắn. 

 

Tạ Từ vững vàng đón lấy ta, giọng trầm ổn, “Chờ mấy ngày rồi? Ta đã lấy được Linh Du ngàn năm, giờ ta đưa ngươi đi Linh Tuyền chữa trị.”

 

“Chờ nhiều ngày lắm rồi, ta đói quá đi mất.” Ta nửa làm nũng, giọng uể oải nói.

 

“Trước tiên đưa ngươi đi ăn no đã.” Hắn đáp, khóe môi khẽ cong, ôn nhu như nước.

 

“Đợi đã.” Ta nhìn mái tóc xõa tung của Tạ Từ, khẽ lên tiếng: “Để ta giúp ngươi buộc tóc lại.”

 

Khi đấy, ta đã quên mất, với pháp lực của Tạ Từ, hắn hoàn toàn có thể tự dùng thuật mà vấn tóc.

 

Tuy vậy, ta đã quá quen tay, chỉ trong chốc lát liền hoàn thành gọn gàng.

 

Tạ Từ từ từ xoay người, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: “Đi thôi.”

 

Ta theo bước chân tiến ra ngoài. 

 

Hai bên đường trong bí cảnh, cây cối mọc um tùm, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài đoá hoa kỳ lạ mà ta không nhận ra.

 

“Đúng rồi, ngươi có thấy đoá đào ta thêu không? Đẹp lắm đấy, ta đã thêu suốt mấy ngày liền!” Ta nói, giọng pha chút khoe khoang, mong nhận được lời tán thưởng từ hắn.

 

Thế nhưng, Tạ Từ đột nhiên dừng lại.

 

“Sao thế?” Ta nhận thấy hắn có điều gì đó không ổn, liền cẩn thận hỏi.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page