Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Tạ Từ gật đầu, xoay người tự mình cởi y phục.
Đến sáng sớm hôm sau, ta lại bị gọi dậy, chẳng kịp yên ổn được một ngày.
“Làm gì vậy? Ta buồn ngủ lắm.”
Sau khi trở thành phàm nhân, dường như ta lại càng hay buồn ngủ hơn.
“Ta không biết buộc tóc. Lạc Lạc, dậy giúp ta buộc tóc đi.”
Ta vừa định từ chối, đã thấy hắn cúi người, ghé sát tai ta, khẽ nói: “Đa tạ, Lạc Lạc.”
Tim lại bất giác đập nhanh.
Hắn biết rõ cách khiến người khác không thể từ chối mà.
Ta kéo Tạ Từ đến bàn trang điểm trong phòng mình, cầm lấy mái tóc của hắn, bắt đầu chải suôn.
“Bình thường ngươi ở bên ngoài buộc tóc thế nào?”
“Dùng pháp thuật.” Tạ Từ trả lời ngắn gọn.
“Thế lúc ở trong bí cảnh thì sao?”
“Lúc đó bị thương quá nặng, pháp thuật không vận hành được.”
Ta im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Ai đã khiến ngươi bị thương nặng đến vậy? Là cùng một nhóm với đám người hôm qua sao?”
“Ừm.” Tạ Từ trầm mặc rất lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Mẫu thân của ta.”
“Sau khi phụ hoàng qua đời, bà ấy muốn nắm quyền, liền mua chuộc người thân cận bên cạnh ta. Khi ta sắp phá cảnh, bọn họ hợp sức ám sát.”
Ánh mắt Tạ Từ thoáng hiện chút châm biếm, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Đáng tiếc, bọn họ đã đánh giá thấp ta, để ta sống sót.”
Tay vẫn không ngừng động tác, tiếp tục nhẹ nhàng giúp hắn buộc tóc, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Buộc tóc xong, còn cẩn thận chỉnh lại vài chỗ cho ngay ngắn.
Suy nghĩ hồi lâu, ta nhẹ giọng nói: “May quá, may là ngươi đã sống sót, để gặp được ta, còn cứu ta. Ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Vốn dĩ đây chỉ là một lời an ủi, nhưng Tạ Từ lại đột nhiên đứng dậy, xoay người ôm lấy ta, nói khẽ: “Luôn ở bên ta, đây là lời ngươi nói.”
Hắn siết chặt ta trong vòng tay một lúc lâu, rồi chậm rãi buông ra, nói: “Chờ ta quay về.”
Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài, để lại trong phòng một khoảng tĩnh lặng.
Ta ngồi trong phủ, chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy Tạ Từ quay về.
Không biết đã qua bao lâu, hắn vẫn chưa trở lại.
Nhưng thay vào đó, ta lại chờ được một đạo thánh chỉ.
Rồi… rồi ta trở thành Cửu vương phi.
Không đúng, là chuẩn Vương phi.
Tạ Từ cuối cùng cũng về.
Ta vội vàng chạy đến hỏi hắn chuyện này là thế nào.
“Chẳng phải ngươi nói không muốn làm nha hoàn nữa sao?”
Đúng thật, ta đã nói vậy, nhưng chỉ là thuận miệng mà thôi, vậy mà Tạ Từ lại để tâm đến mức này.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có tộc trưởng gia gia đối xử tốt với ta.
Nhưng gia gia thường bận rộn công việc, ta không thể cái gì cũng đến làm phiền ông ấy.
“Cảm ơn ngươi, Tạ Từ.”
Phủ đệ lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người bận rộn chuẩn bị cho hôn sự giữa ta và Tạ Từ.
Vẫn có chút không thực, nhưng nhìn Tạ Từ đứng đó, ánh mắt như mang ý cười, ta chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.
Chỉ vỏn vẹn một tháng, mọi thứ được chuẩn bị một cách gấp gáp.
Dạo gần đây, ngày nào ta cũng bị gọi dậy từ sáng sớm, lúc thì đo kích thước để may hỷ phục, lúc thì viết thiếp cưới.
Bận rộn liên tục mấy ngày, ta thật sự không chịu nổi, liền tìm đến Tạ Từ để than thở: “Ta mệt quá rồi, họ còn bắt ta tự thêu khăn trùm đầu. Ta nào biết thêu thùa gì chứ!”
Vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Tạ Từ ở bàn viết, làm bộ vẻ mặt khổ não.
“Khăn trùm đầu, ta sẽ bảo người khác thêu giúp ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần thêu vài mũi để làm dáng là được.” Tạ Từ nhẹ giọng an ủi.
“Nhưng đây cũng không phải cách lâu dài, chúng ta có thể quay về không?”
Ta chợt nhớ đến những cuốn thoại bản ngày trước, nhớ đến tộc trưởng gia gia, đến Tiểu Ngọc trong tộc, đến cả Thanh Lê…
“Dù sao chúng ta không ra ngoài được, ở đây chẳng phải tốt sao?”
Tạ Từ ngừng bút, ánh mắt hướng về ta.
Lúc này, ta mới để ý hắn đang viết hôn thư, nét chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ đầy sức sống.
Quả là một bút pháp tuyệt đẹp!
Tạ Từ dường như còn để tâm đến hôn sự này hơn cả ta.
“Phải rồi, hoàng đế cưng chiều Cửu hoàng tử như vậy, sao lại đồng ý để Cửu hoàng tử cưới một nha hoàn?”
Ta nghiêng đầu hỏi, dù không hiểu rõ về nhân gian, nhưng đạo lý môn đăng hộ đối hẳn ở đâu cũng như nhau.
“Ta nói, ngoài ngươi ra, ta không cưới ai khác.” Tạ Từ nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói kiên định.
“Vậy là được sao?” Ta ngẩn người, ngạc nhiên hỏi lại.
“Sau đó ông ấy nói, nếu ta cưới ngươi, thì coi như đoạn tuyệt với ngôi vị hoàng đế. Ta trả lời rằng ta không muốn ngôi vị đó, thế là ông ấy đồng ý.”
“Dễ vậy sao? Vị hoàng đế này cũng thật dễ nói chuyện.” Ta cảm thán.
Đằng nào cũng không biết khi nào mới có thể thoát khỏi huyễn cảnh, trước mắt đây hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Cứ thế, hơn nửa tháng nữa trôi qua, ngày thành thân ngày càng gần, ta bất giác cảm thấy căng thẳng vô cớ.
You cannot copy content of this page
Bình luận