Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Một kẻ áo đen hô lớn, cả người lẫn yêu thú đồng loạt lao về phía Tạ Từ.

 

“Hừ, muốn c/h/ế/t.” Tạ Từ lạnh lùng đáp.

 

Không hiểu vì sao, ban đầu ta còn rất hoảng hốt, nhưng nghe được lời Tạ Từ, trong lòng lại đột nhiên yên tâm.

 

Hắn dường như vô cùng tự tin.

 

Biết mình chẳng giúp được gì, ta đành trốn vào một bụi cỏ gần đó, cúi thấp người xuống.

 

Cứ thế, ngồi xổm đến mức chân bắt đầu tê rần. 

 

Nhưng khi ngó qua phía Tạ Từ, ta thấy hắn đã giải quyết được một nửa số người.

 

Rõ ràng những kẻ áo đen kia không phải đối thủ của hắn, chắc sẽ kết thúc nhanh thôi.

 

Ta đang chăm chú xem, thì bất ngờ một kẻ áo đen bị Tạ Từ đá bay, không may rơi ngay trước bụi cỏ chỗ ta trốn.

 

Ta và y trợn mắt nhìn nhau, qua ba giây, tên áo đen liền hét lên: “Bắt lấy nữ nhân này!”

 

Cái gì chứ, ta có chọc gì ngươi đâu! Cũng không phải ta đá ngươi mà!

 

Lúc này, Tạ Từ vẫn còn bị mấy kẻ khác quấn lấy. 

 

Ta vội đứng lên, xoay người bỏ chạy.

 

Nhưng chưa kịp chạy xa, một kẻ áo đen đã dùng pháp khí đánh trúng sau đầu gối, khiến ta khuỵu xuống, quỳ ngay tại chỗ.

 

Ánh đao bóng kiếm hướng thẳng về phía ta. 

 

Còn chưa kịp hét lên, ta đã bị Tạ Từ ôm lấy, nhanh chóng né sang một bên.

 

Trong mắt hắn thoáng qua một tia hoảng loạn, ánh nhìn hướng về đám áo đen trở nên càng thêm dữ tợn.

 

“Vốn định dây dưa với các ngươi một chút, nhưng nếu vậy, thì tất cả đều phải c/h/ế/t.” Tạ Từ nói, rồi triệu hồi thanh kiếm của hắn.

 

Thanh kiếm này dường như khác với lúc bình thường, trên thân kiếm thoáng hiện những luồng khí đen lượn lờ, lạnh lẽo và nguy hiểm.

 

Chỉ vài chiêu, Tạ Từ đã c/h/é/m gục hơn mười người, chỉ còn lại ba người và một con yêu thú.

 

Khi hắn chuẩn bị ra tay tiếp, ta lại thấy mấy kẻ còn lại đột nhiên đ/â/m kiếm vào tim con yêu thú.

 

Chuyện gì thế này? Đánh không lại liền quay sang tự tàn s/á/t đồng bọn sao?

 

Tạ Từ dường như nhận ra điều gì, lập tức muốn ngăn cản, nhưng mấy người kia rút kiếm ra khỏi tim yêu thú rồi lại đồng loạt tự vẫn.

 

Ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời, ngước lên nhìn Tạ Từ, định hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra. 

 

Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy xung quanh xuất hiện những làn sương đen dày đặc, bao trùm cả không gian.

 

Tạ Từ nắm chặt lấy tay ta, trầm giọng nói: “Đừng sợ.”

 

“Là huyết tế huyễn cảnh.”

 

  1.  

 

Khi làn sương đen tan đi, ta và Tạ Từ đã rơi vào huyễn cảnh.

Tạ Từ nói rằng huyễn cảnh này hắn chỉ từng thấy trong sách. 

 

Đó là một loại trận pháp cổ xưa, dùng m/á/u làm lễ hiến tế, khiến những kẻ bị cuốn vào trận mãi mãi bị nhốt trong ảo cảnh, không cách nào thoát ra.

 

“Vậy phải làm sao? Trong sách có ghi cách thoát ra không?” Ta vội vàng hỏi.

 

“Trận pháp này quá cổ xưa, những ghi chép về nó rất ít, hơn nữa phần lớn đều là sách rách nát, không đầy đủ.” Tạ Từ chậm rãi giải thích. 

 

“Sách chỉ ghi lại rằng, ‘chưa từng có ai sống sót bước ra khỏi trận này’, ngoài điều đó ra, không còn gì khác.”

 

Chưa từng có ai sống sót? 

 

Vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị nhốt c/h/ế/t trong này ư?

 

“Pháp thuật của ngươi cao cường như vậy, lẽ nào cũng không có cách?” Ta nhìn hắn, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng.

 

“Pháp thuật không dùng được nữa.”

 

“Cái gì?!” 

 

Ta tức đến mức đầu óc như nổ tung, chẳng biết phải mắng thế nào cho đủ.

 

Không còn cách nào khác, ta và Tạ Từ đành phải thử tìm kiếm manh mối trong huyễn cảnh để giải trận.

 

Hiện tại, cả hai chúng ta đều là phàm nhân, nhưng may mắn là nơi này dường như không có nguy hiểm nào đáng kể.

 

Trong huyễn cảnh, Tạ Từ là Cửu hoàng tử, đứa con được Hoàng đế sủng ái nhất.

 

Còn ta… là nô tỳ của Cửu hoàng tử, tên gọi Lạc Nhi.

 

Thật là bất công! 

 

Cùng rơi vào huyễn cảnh, hắn thì trở thành hoàng tử, còn ta lại chỉ là một nha hoàn.

 

Đáng giận hơn nữa, cái tên nha hoàn này lại là “Lạc Nhi”, nghe giống y hệt tên của ta!

 

“Lạc Nhi? Còn ngẩn người làm gì, mau lại đây giúp ta cởi y phục.” Tạ Từ nhìn ta, nở một nụ cười như có như không.

 

Sao cứ có cảm giác hắn đang cố ý châm chọc ta vậy?

 

“Không.” Ta từ chối thẳng thừng.

 

Thật sự muốn coi ta là nha hoàn mà sai bảo? Đừng hòng! 

 

“Sao thế? Lạc Nhi không vui à?” Tạ Từ cố tình trêu chọc, giọng điệu nghe đáng ghét không chịu nổi.

 

“Đừng gọi ta là Lạc Nhi!” Ta phát cáu.

 

“Ồ, Lạc Nhi không thích cái tên này sao?” Tạ Từ vừa nói vừa tiến lại gần.

 

“Vậy sau này bản vương gọi ngươi là Lạc Lạc.” Hắn cười nói, như thể đang thưởng thức hai chữ ấy trong miệng, lại lặp lại một lần nữa: “Lạc Lạc.”

 

Ta có cảm giác như mình vừa bị trêu ghẹo. 

 

Mặt bỗng chốc nóng bừng, vờ như giận dữ: “Ta không muốn làm nha hoàn, ngươi tìm người khác mà cởi y phục cho đi!”

 

“Không muốn làm nha hoàn? Được rồi.” 

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page