18.
Tôi: “?!”
Ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp kia với ánh mắt như đang nhìn một kẻ thần kinh, cuối cùng nhịn không nổi mà mở miệng: “Anh đang làm gì vậy?!”
“Em đang giận.” Thiên thần tóc vàng vẫn bình tĩnh đáp.
Tôi cảm thấy mình sắp không theo kịp suy nghĩ của sinh vật ngoài hành tinh này nữa.
“…Tôi giận thì anh tùy tiện để tôi bẻ gãy cánh của anh sao? Cánh của anh không chỉ dễ rụng mà còn dễ mọc lại à?!”
Thiên thần khẽ lắc đầu: “Đôi cánh là một phần quan trọng trên cơ thể tôi.”
“Thế anh còn nói lung tung làm gì, cố tình dọa tôi chắc?!”
“Đương nhiên không phải.” Anh lập tức phủ nhận, rồi chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là… tôi không muốn nhìn thấy em có biểu cảm như vậy.”
Thiên thần tóc vàng trông có chút hoang mang, như thể chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại nói những lời này, giọng nói thoáng chút do dự hiếm thấy.
Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào tôi, giọng nói chắc chắn hơn: “Tôi không muốn em nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Đánh đổi đôi cánh cũng đáng.”
“…Ánh mắt nào?”
“Lạnh lẽo, trống rỗng.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Như thể em coi tôi là vô hình.”
“…”
Tôi ngớ người.
Thiên thần ở xa tít trên tầng mây, thế mà cũng để ý đến ánh mắt của tôi ư?
Một sinh vật không thuộc về nhân gian, vậy mà trong đôi mắt ấy, lại lặng lẽ dõi theo từng hành động của một con người nhỏ bé như tôi sao?
“Anh còn dám nói tôi đấy à?”
Tôi nhịn, rồi lại không nhịn được, bùng nổ oán trách.
“Trước đây dù tôi có làm gì ở bên cạnh, anh cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Trước tối hôm qua, anh thậm chí còn chưa từng mỉm cười với tôi!”
Càng nói càng uất ức, càng nghĩ càng tức, tôi đập bàn đứng phắt dậy, túm lấy vạt áo trước ngực anh: “Nói xin lỗi là thế, nhưng anh có bao giờ nghe lời tôi đâu! Tai anh chỉ để trang trí thôi đúng không?!”
Thiên thần bị tôi kéo đẩy tới lui, thân hình cao lớn lại ngoan ngoãn lắc qua lắc lại như một con búp bê vải.
Anh lại lộ ra vẻ mặt hoang mang như trước, dường như vẫn chưa hiểu mình đã làm gì sai khiến tôi tức giận.
Định mở miệng, nhưng khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt tôi, anh lại im lặng ngậm miệng.
Tôi tức giận xoa ngược đôi cánh của anh, cố tình vuốt cho những chiếc lông được chải chuốt gọn gàng rối tung như ổ gà.
Suốt quá trình đó, anh chỉ lặng lẽ đứng yên, không phản kháng, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Đợi đến khi thấy tôi đã trút giận xong, anh mới bình tĩnh hỏi: “Em thấy khá hơn chưa?”
Tôi: “…”
Phải thừa nhận là trút giận xong đúng là thoải mái hơn hẳn.
Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bực bội, lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời.
Thiên thần tóc vàng yên lặng chờ một lúc, thấy tôi vẫn không phản ứng, anh lại dang cánh ra, đưa đến trước mặt tôi: “Vậy… xin em tiếp tục.”
Anh cúi mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói “Em có thể làm bất cứ điều gì với đôi cánh của tôi, cho đến khi em thấy thoải mái.”
Tôi nhìn chằm chằm đôi cánh rối bù trước mặt, im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xanh của anh: “Tại sao?”
Nhìn vào đôi mắt xanh ấy, hỏi sinh vật không thuộc về thế giới này.
“Cánh là phần quan trọng trên cơ thể anh. Tại sao anh lại sẵn sàng để tôi làm tổn thương nó?”
Tôi ngừng một chút, quay mặt đi nơi khác, giọng cũng nhỏ lại: “Tại sao… lại sẵn sàng vì tôi?”
Thiên thần lặng lẽ nhìn tôi, những đường nét trên gương mặt anh như một bức tranh tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, hàng mi vàng óng khẽ run lên.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng đầy do dự: “Tôi… không biết. Xin lỗi.”
Anh không nhìn tôi, ánh mắt dường như phóng đi xa xăm.
Tôi tưởng người đàn ông còn định nói điều gì nữa, nhưng cuối cùng anh chỉ cúi đầu, thu cánh lại, và lại một lần nữa nói với tôi: “Xin lỗi.”
Không hiểu sao, trong lòng bỗng chùng xuống, trống rỗng một cách kỳ lạ.
Mình đang mong chờ câu trả lời gì chứ…?
You cannot copy content of this page
Bình luận