Nhưng đôi cánh trắng muốt vẫn không rời đi.
Thiên thần nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thẳm, lặp lại: “Xin em đừng xem những thứ ô uế như vậy.”
Thấy tình hình không thể qua loa được nữa, tôi bắt đầu giở trò, vừa túm lấy cánh của anh để kéo ra, vừa xoay người tránh đi: “Trời ơi, anh không hiểu đâu! Loài người chúng tôi có nhu cầu, anh không phải người nên anh không hiểu!”
Thiên thần dường như sững lại một chút.
Tôi tranh thủ cơ hội, gạt cánh của anh sang một bên, cầm điện thoại định chuồn vào phòng tiếp tục xem nốt.
Chưa kịp đi được vài bước, một chiếc lông vũ trắng nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt tôi, sau đó là bóng tối chợt phủ xuống.
Tôi cảm nhận được một thứ mềm mại và ấm áp đang chạm vào mặt mình.
Thiên thần đứng sau lưng tôi, đôi cánh rộng lớn khẽ mở ra, nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào trong.
“Vậy thì, hãy để tôi th.ỏ.a m.ã.n nhu cầu của em.”
Thiên thần tóc vàng với đôi cánh trắng muốt cất giọng bình thản, như thể lời vừa nói không phải là câu tỏ tình mà chỉ đơn giản là một lời truyền đạo, dẫn dắt con chiên lạc lối trở về con đường chính nghĩa.
Anh cúi mắt nhìn tôi, nâng nhẹ tay tôi lên, khẽ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay.
“Nguyện em rời xa ô uế, mọi điều nhìn thấy và nghe thấy đều là ánh sáng thuần khiết.”
Tin vui: Điều ước “vùi mặt vào lông cánh” cách đây không lâu đã thành hiện thực!
Tin buồn: Không ra ngoài được nữa…
Khoảnh khắc bóng tối kỳ lạ phủ xuống trước mặt, tôi theo bản năng ngả đầu ra sau, đưa tay lên che chắn, nhưng thứ đón lấy lại là đôi cánh trắng muốt quen thuộc.
Tôi ngây ra, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chủ nhân của đôi cánh dường như lại hiểu nhầm phản ứng của tôi là chống cự.
Để ngăn tôi tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại, thiên thần lập tức khép cánh lại, dùng đôi cánh ấy khóa ch.ặ.t tôi, chặn hết đường lui.
Đôi cánh rộng lớn dang ra, một bên trước mặt, một bên sau lưng, hoàn toàn ôm trọn cơ thể tôi vào trong.
Lúc này, những chiếc lông vũ trắng muốt vốn như phát sáng khi nhìn từ xa lại nhẹ nhàng áp lên mặt tôi, chạm đến cả mũi tôi.
Giống như một cái kén ánh sáng, dịu dàng nhưng cứng rắn, bao bọc và trói buộc lấy người.
Dù tôi có cố gắng quay đầu, nhìn đi bất kỳ đâu, trước mắt vẫn chỉ có một màu trắng muốt.
Không thể phản kháng, không thể trốn thoát, không thể rời đi…
…Nhưng đây là lông vũ mềm mại đấy nhé! Trốn cái gì mà trốn!
Nếu lông mềm đã tự tìm đến cửa, chắc chắn nó đã chuẩn bị tinh thần bị tôi hôn đến c.h.ế.t rồi!
Tôi lập tức vùi mặt vào đôi cánh trắng muốt ấy, hít một hơi thật sâu, bên trái cọ cọ, bên phải lại dụi dụi.
Chẳng bao lâu sau, bộ lông được chải chuốt ngay ngắn đã bị tôi làm rối tung lên, những sợi lông tơ mịn màng bị tôi cọ đến mức bay lả tả trong không khí.
“Vậy thì, hãy để tôi th.ỏ.a m.ã.n nhu cầu của em.”
Khi còn đang chìm đắm trong niềm vui từ đôi cánh mềm mại trên trời rơi xuống, thiên thần tranh thủ nâng tay tôi lên.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một nụ hôn mềm mại và nhẹ nhàng rơi xuống đầu ngón tay mình, dừng lại vài giây rồi mới rời đi.
“Nguyện em rời xa ô uế, mọi điều nhìn thấy và nghe thấy đều là ánh sáng thuần khiết.”
Thiên thần nói lời nguyện cầu xong, đứng thẳng người dậy, bóng dáng cao lớn cùng với đôi cánh xòe rộng tạo nên một cái bóng bao phủ hoàn toàn tôi.
Đôi môi vừa hôn lên ngón tay tôi khô ráo nhưng mát lạnh, giống như một quả vải thiều đã được lột vỏ kỹ càng.
Dù chạm vào không hề ướt át, nhưng vẫn cảm nhận được bên dưới lớp vỏ mỏng ấy là dòng nước ngọt lành căng tràn, khiến người ta không khỏi tưởng tượng— nếu cắn xuống một miếng, hương vị ngọt ngào ẩn giấu bên trong sẽ tuyệt vời đến thế nào.
Nếu liếm thử… nó có vị ngọt thật không nhỉ…?
Tôi không nhịn được, nuốt nước bọt một cái, tim đập nhanh hơn hẳn.
You cannot copy content of this page
Bình luận