Nhặt Được Một Thiên Thần

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Đột nhiên, ánh mắt tôi chạm thẳng vào đôi mắt xanh lam đang ngước lên nhìn mình.

 

Hàng mi vàng óng khẽ run, ánh mắt trong veo mà nghi hoặc. 

 

Anh chậm rãi cất tiếng, giọng nói có chút do dự: “Em… tại sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”

 

Bị bắt quả tang, tôi giật nảy mình, ngón tay run lên làm chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất. 

 

Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu siết ch.ặ.t chiếc điện thoại trong tay.

 

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thiên thần đã đứng trước mặt tôi, đôi cánh khẽ mở, nhìn tôi chăm chú.

 

“Xin lỗi.” Anh bình thản nói: “Tôi có làm phiền em không?”

 

Tôi vội vàng xua tay: “Không, không! Là tôi làm phiền anh thì có!” 

 

Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là… tôi cảm thấy lông vũ của anh đẹp quá thôi.”

 

Mấy chỗ khác cũng đẹp nữa… Nhưng lời này, tôi thực sự không đủ can đảm để thốt ra ngay lúc này, đành nuốt ngược lại vào lòng.

 

Nghe vậy, thiên thần đứng lặng trước mặt tôi, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn.

 

Soạt——

 

Tiếng động rất khẽ vang lên. 

 

Anh đứng trước mặt tôi, đôi cánh đột ngột mở rộng.

 

Trong khoảnh khắc ấy, đôi cánh trắng muốt lấp đầy không gian, ánh sáng trong phòng phản chiếu trên từng chiếc lông, tựa như anh được bao phủ bởi một vầng sáng mềm mại, huyền ảo. 

 

Giây phút này, anh giống như một vị thần trên cao, đứng nơi mây trắng lơ lửng, phóng một ánh nhìn xa xăm xuống nhân gian.

 

Anh vươn tay, rút xuống một chiếc lông vũ và đưa cho tôi.

 

Tôi ngẩn người một chút rồi đưa tay đón lấy, nhẹ nhàng nâng chiếc lông vũ trong lòng bàn tay. 

 

Nó nhẹ tựa không khí, trắng tựa tuyết đầu mùa.

 

“Vậy thì…” thiên thần cúi mắt nhìn tôi, thần thái như một bức tượng trên quảng trường hay nhà thờ đang cúi xuống lặng lẽ quan sát chúng sinh: “Tôi ban cho em quyền được mãi mãi ngắm nhìn nó.”

 

11.

 

“Em có muốn chạm vào nó không?” Thiên thần bình thản đề nghị: “Trông em có vẻ rất muốn chạm vào.” 

 

Anh vẫn dang rộng đôi cánh, đứng trước mặt tôi, một bên cánh nhẹ nhàng uốn cong về phía trước, đầu cánh vươn tới gần bàn tay tôi, chỉ còn cách khoảng mười centimet, như đang ngỏ ý cho phép. 

 

“Cứ tự nhiên đi.”

 

Đôi cánh trắng muốt, không vương một hạt bụi, dừng lại ngay trước ngón tay. 

 

Tôi có thể nhìn rõ từng chiếc lông chính, và ngay lập tức, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh và cảm giác của lần chạm trước —

 

Thân thể hoàn mỹ, những sợi dây trói siết ch.ặ.t.

 

Thiên thần đang ngủ say trong thùng giấy, bị ép vào tư thế nh.ụ.c nhã. 

 

Bộ lông trắng không tì vết, cảm giác ấm áp, sống động bên dưới lớp lông tơ…

 

Tôi không kìm được, đưa tay ra khẽ chạm vào đầu cánh. 

 

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng sợi lông, chiếc cánh dưới tay bỗng khẽ run lên như thể sợ nhột.

 

Nếu có thể vùi mặt vào đó, không biết liệu nó có giống như vùi vào bụng mèo không nhỉ? 

 

Mềm mềm, mịn mịn, lại ấm áp?

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi cánh trước mặt, tưởng tượng cảnh mình đang cuộn tròn trong đống lông ấy, bất giác “vuốt” mạnh thêm vài cái — rồi không cẩn thận, làm rụng một chiếc lông vũ. 

 

Tôi: “…” 

 

Lúng túng nhìn chiếc lông đang nằm trong tay mình.

 

Sự im lặng kéo dài, không một ai lên tiếng.

 

Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, mở miệng chất vấn: “…Lông của anh dễ rụng như vậy, sao lúc đưa cho tôi lại nói đầy nghiêm túc thế? Bộ chỗ nào anh bay qua cũng rụng đầy lông à?!”

 

12.

 

Buổi tối, tôi nằm trên sofa, đang xem “niềm vui người lớn.”

 

Đột nhiên, một khoảng trắng xuất hiện che kín màn hình. 

 

Tôi giật mình ngồi thẳng dậy, ngước lên và thấy thiên thần đang đứng trước mặt. 

 

Một bên cánh trắng muốt vươn ra, phủ kín màn hình điện thoại. 

 

Anh nhìn tôi với ánh mắt không tán đồng, đôi cánh theo sát mọi động tác của tôi, vẫn kiên trì che kín màn hình: “Xin em đừng xem những thứ ô uế như vậy.”

 

Tôi: “…”

 

Tốt nhất là bịa một lý do trước đã.

 

“Khụ, là thế này…” Tôi hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tôi đang thưởng thức nghệ thuật! Đây… ừm… những nét vẽ tinh tế biết bao, màu sắc thật sống động và cuốn hút…”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page