Nhặt Được Một Thiên Thần

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi ngập ngừng, cố nén đau thương từ bỏ mỹ nam thiên thần trước mắt: “Thôi, tôi vẫn nên gửi trả anh lại đi…”

 

Thiên thần: “……?!”

 

5.

 

Tôi: “Được rồi, được rồi, không phải là không thể giúp anh, nhưng với các anh, chẳng phải tôi là dị giáo à? Như vậy không sao chứ?”

 

Thiên thần lặng lẽ nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo như một vùng biển xanh thẳm: “Em là thuần khiết.”

 

Tôi: “…”

 

Chúng tôi im lặng đối diện nhau một lúc.

 

Tôi: “…Vừa rồi… có phải anh đang ám chỉ tôi ế từ trong trứng nước không…?”

 

6.

 

“Giờ đã muộn rồi, mai tôi sẽ đi mua quần áo cho anh. Tối nay cứ mặc tạm đồ của tôi đã.” 

 

Tôi nói, cắt dây thừng trói anh rồi liếc qua thân thể anh. “Quần áo thì dễ thôi, nhưng chắc chắn anh sẽ không mặc vừa quần của tôi…”

 

Tôi vừa xoa cằm suy nghĩ thì bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.

 

“Hay là… anh mặc tạm váy của tôi nhé?”

 

Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi đột nhiên phấn khích hẳn lên: “Tôi sẽ tìm cái váy nào có dây chun, chắc chắn anh sẽ mặc vừa!”

 

Thiên thần: “…”

 

Tôi cố kiềm chế biểu cảm, nghiêm túc nói: “Khụ… nghĩ thoáng ra đi. Thiên thần không biên giới. Cứ coi như đêm nay anh là thiên thần Scotland vậy.”

 

Thiên thần: “……?”

 

7.

 

Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi dây trói, thiên thần đứng trước mặt tôi, quấn một chiếc khăn tắm, đôi cánh trắng rộng lớn xòe ra, tựa như đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo. 

 

Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng bình thường bỗng hóa thành một thánh đường thanh khiết.

 

“Xin hỏi, em có điều ước gì không?” Thiên thần hỏi.

 

Tôi bật dậy từ sofa, đầy hứng khởi: “Một đêm phát tài!”

 

Thiên thần lắc đầu: “Xin lỗi, tôi đang bị thương, tạm thời không thể ban phép màu.”

 

“Vậy thôi.” Tôi lập tức nằm phịch trở lại sofa.

 

Thiên thần: “……”

 

Ánh mắt lướt qua thân hình đã được che chắn hoàn toàn của anh, nhớ lại khung cảnh tuyệt mỹ không lâu trước đó, khóe môi tôi cong lên đầy ý cười: “Dù sao thì tôi đã nhận đủ phần thưởng rồi. Cảm ơn nam Bồ Tát nhé.”

 

Thiên thần: “……?”

 

8.

 

Thiên thần nói: “Xin lỗi, tôi không phải là Bồ Tát.” 

 

Đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ ngờ vực – Em có nhầm tôi với ai không?

 

Tôi: “……”

 

Anh: “……”

 

Chúng tôi im lặng nhìn nhau vài giây.

 

Nhìn thiên thần đang mù mờ trước mặt, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi phẩy tay đầy sảng khoái: “Đừng để ý!” 

 

Tôi chân thành nói tiếp: “Dù tín ngưỡng có khác biệt, nhưng tinh thần phổ độ chúng sinh, hy sinh bản thân thì đều cao cả như nhau! Và mãi mãi trường tồn!”

 

9.

 

Từ khi có thêm một người bạn cùng phòng mới, tình hình trao đổi giữa tôi và anh phần lớn như thế này— 

 

Tôi: “Anh có cần cái này/cái kia/linh tinh không?”

 

Thiên thần lặng lẽ lắc đầu.

 

Tôi: “Có cần tôi giúp anh làm cái này/cái nọ/linh tinh không?”

 

Thiên thần vẫn lặng lẽ lắc đầu.

 

Tôi: “Vậy anh có muốn làm gì/ muốn thứ gì/ linh tinh gì không?”

 

Thiên thần tiếp tục lặng lẽ lắc đầu.

 

Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, mở camera ra, tạo ngay một file GIF thiên thần lắc đầu.

 

10

 

Nói cũng lạ, dù thiên thần rất trầm lặng, nhưng sự hiện diện của anh lại chẳng hề mờ nhạt chút nào.

Anh luôn ngồi yên trên ghế, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp, đôi cánh dài rộng khẽ khép lại phía sau lưng. 

 

Từng chiếc lông vũ đều được chăm chút sạch sẽ, xếp thẳng tắp gọn gàng, trắng muốt đến chói mắt. 

 

Dưới ánh đèn, những chiếc lông ấy dường như còn ánh lên một tia sáng nhạt.

 

Dù tôi có đi ngang qua, ngồi cạnh hay phát ra tiếng động gần đó, anh cũng rất ít khi nhìn về phía tôi. 

 

Đôi mắt xanh biếc trong veo ấy thường khép hờ hoặc nhìn xuống.

 

Dù vậy, tôi vẫn không thể nào phớt lờ sự tồn tại của anh. 

 

Chỉ cần anh còn nằm trong tầm mắt, tôi sẽ khó lòng quên đi được sự hiện diện ấy.

 

Cũng đúng thôi, ai mà chẳng muốn ngắm nhìn thêm vài lần những thứ xinh đẹp kia chứ?

 

Tôi lại không kìm được, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, lén nhìn về phía thiên thần đang ngồi cách đó không xa. 

 

Trong lòng còn tự biện hộ cho hành vi “nhìn trộm” của mình— 

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page